trọng, huống chi chị là bạn gái anh ấy, loại chuyện này, với ánh mắt của đàn
ông mà nhìn vào, nói chung là cảm thấy bạn gái mình bị xâm phạm gì đó,
tóm lại tính chiếm hữu của đàn ông rất đáng sợ……”
Yên lặng mà nghe coi nói, Nhan Tiêu thả chậm bước chân.
Lúc về đến nhà, thấy Hoắc Trạch Tích ôm Gia Gia xem cá vàng nhỏ
trong ao ở vườn hoa, Nhan Tiêu nhìn mỉm cười, đi đến đứng sau lưng anh
không lên tiếng.
“Cậu, cậu có thích con cá lớn kia hay không, toàn thân đều là màu
vàng kia kìa?”
“Cậu thích nó ở bên cạnh con cá nhỏ màu hồng kia……”
Nghe được hai người bọn họ đối thoại, Nhan Tiêu thiếu chút nữa cười
ra tiếng.
“Cá hồng nhỏ là con nào?” Bỗng nhiên Nhan Tiêu mở miệng.
Hoắc Trạch Tích xoay người, Gia Gia cũng xoay người lại theo: "Dì
Nhan Tiêu dì tới rồi!”
Cô beo mặt Gia Gia một cái: “Đúng vậy, các người đứng ở đây làm gì
vậy?”
“Xem cá, có rất nhiều cá, cháu thích con cá chuối kia nhất.” Gia Gia
nói kích động mà đi chỉ cá.
Nhan Tiêu học giọng điệu ngây thơ của anh bạn nhỏ: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì nó rất lớn, thịt rất nhiều, nhất định ăn rất ngon.”
“……”