Lúc này câu trả lời quả thực ngoài dự đoán, cô nghi ngờ nhìn về phía
Hoắc Trạch Tích, Hoắc Trạch Tích nhìn hiểu ánh mắt của cô, thề thốt phủ
nhận: “Không phải anh nói.”
Nhan Tiêu không tin, cố ý lớn tiếng: “Hoắc Bình Quả, mau đến nhìn
xem anh trai em dậy con trai em như thế nào, quá hung tàn!”
……
Đây là điều thứ nhất mà cùng vượt qua buổi tối với người nhà của anh,
Nhan Tiêu cảm thấy rất thả lỏng, giống như trở lại nhà của mình, nghĩ thầm
gặp được người nhà bạn trai thân thiết như vậy, cô đúng là rất may mắn.
Mẹ Hoắc muộn một chút mới chuẩn bị phòng, tuy rằng biết chuyện
hai người bọn họ ở chung, nhưng rốt cuộc không biết nội tình, xuất phát từ
đủ loại vẫn là dò hỏi ý kiến Nhan
Tiêu một chút, có phải muốn ngủ một mình hay không.
Nhan Tiêu sợ làm phiền mẹ anh, không nghĩ nhiều như vậy, “Không
cần, con ở chung phòng với Hoắc Trạch Tích, không cần sắp xếp lần nữa
đâu.”
Mẹ Hoắc nghe vậy cười thâm ý, nhưng thật ra Gia Gia ở một bên làm
ầm ĩ, hỏi bà ngoại:
“Con có thể ngủ với dì Nhan Tiêu được hay không?”
Thấy Gia Gia dáng vẻ lôi kéo góc áo mẹ Hoắc cầu xin, Nhan Tiêu có
chút ngoài ý muốn, Hoắc Bình Quả ở bên cạnh ngăn cản Gia Gia, “Tại sao
muốn ngủ chung với dì Nhan Tiêu? Con đã sớm ngủ một mình rồi, chẳng lẽ
còn sợ hãi?”