“Bởi vì con thích dì Nhan Tiêu, con có thể chia sẻ bí mật nhỏ với dì
ấy.” Gia Gia nói rồi kéo tay Nhan Tiêu lại đây, nói nhỏ ở bên tai cô.
Loại tình huống này, rốt cuộc có nên từ chối hay không? Nhan Tiêu
lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Bác sĩ Hoắc im lặng đứng ở bên cạnh cuối cùng nhịn không được nói:
“Giường cháu nhỏ như vậy, hai người các cháu ngủ làm sao được?”
Gia Gia phản bác: “Vậy các cậu hai người lớn ngủ một cái giường, vì
sao có thể ngủ?”
Anh bạn nhỏ này……
Nhan Tiêu muốn cự tuyệt, lại không muốn làm Gia Gia thất vongh,
tìm kiếm ý kiến mà nhìn về phía Hoắc Trạch Tích.
Anh bỏ tờ giấy trong tay xuống, đi tới, “Lục Tư Gia, buổi tối hôm nay
con cần ngủ một mình.”
Chung quy bác sĩ Hoắc vẫn giống một ác nhân……
Gia Gia òa lên một tiếng khóc, Hoắc Bình Quả ở một bên không yên
tâm an ủi: “Gia Gia, chờ về sau con có vợ, con sẽ không phải ngủ một
mình.”
Mọi người nghe được đều cười, Gia Gia lại càng thương tâm: “Vậy
con muốn dì Nhan Tiêu làm vợ con.”
Lời này vừa nói ra, Hoắc Bình Quả lại muốn mắng bé lại vừa muốn
cười, Nhan Tiêu cũng cười đến không được.
Nói chuyện không kiêng kị.