Hoắc Trạch Tích nghe cô nói xong, cũng không trả lời, chỉ là hơi hơi
híp mắt nhìn cô.
Nhan Tiêu nói xong lại tiếp tục uống sữa bò, Hoắc Trạch Tích biết bởi
vì chuyện tranh chấp ngày hôm nay, trầm mặc trong chốc lát, hơi hơi rũ mắt
nói: “Hôm nay thái độ của anh không tốt lắm.”
Thong thả uống sạch ly sữa kia, Nhan Tiêu không nói chuyện, anh lại
tiếp tục: “Anh sẽ không can thiệp vào thứ mà bản thân em yêu thích, nhưng
anh cũng hy vọng em có thể tôn trọng ý nghĩ của anh.”
Dừng vài giây, Nhan Tiêu chậm rãi thả lỏng khóe miệng, chuẩn bị tốt
những lời sắp nói ra:
“Em ước định với anh, về sau em khiêu vũ, trang phục quá đầu gối,
không mặc chế phục.”
Đều lui một bước, trời cao biển rộng.
Nửa người Hoắc Trạch Tích dựa vào đầu giường như suy nghĩ điều gì,
nhạt nhẽo mà ừ một tiếng, Nhan Tiêu lại dịch qua, ghé vào bên tai anh nói:
“Chỉ cho một mình anh nhìn.”
Anh cúi đầu bỗng chốc cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, Nhan Tiêu
thuận thế nằm ở trong lòng ngực anh, lại nghĩ tới cái gì: “Trang phục hầu
gái có phải có chút khẩu vị hay không……”
“Không liên quan, không nhiều quy tắc như vậy.” Hoắc Trạch Tích để
tay trên bả vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cọ cọ ở trong ngực anh, Nhan Tiêu lại ngẩng đầu, “Anh muốn em mặc
cái gì?”