Đôi mắt cô chớp chớp, Hoắc Trạch Tích có chút không biết nói cái gì,
lời này hỏi ra……
Anh tránh nặng tìm nhẹ: “Ngày thường ăn mặc bình thường thì tốt rồi,
sáng sủa một chút.”
“Không phải ngày thường, là chỉ lúc chỉ có hai người chúng ta.” Nhan
Tiêu vươn hai ngón tay, bắt chéo, đi tới đi lui ở trong ngực anh.
Cô nói đủ hiểu, Hoắc Trạch Tích đơn giản trả lời: “Mặc cái gì đều
được, không mặc cũng được.”
Không mặc……
Tay cô đang chỉ dừng lại, lại đánh anh một cái: “Lại không phải là
người nguyên thủy!”
Hoắc Trạch Tích cũng cười, Nhan Tiêu thoáng ngồi dậy nói: “Giống
như rất nhiều nam sinh thích trang phục mèo, anh cảm thấy đẹp hay không
đẹp?”
Đối lập với việc né tránh giống trước kia, hôm nay Nhan Tiêu đối với
phương diện này phá lệ cảm thấy rất vui vẻ, Hoắc Trạch Tích có chút nghi
hoặc, cũng không hỏi, nửa cười trả lời: “Có thể thử xem.”
“Có phải hay không còn muốn mèo kêu, kêu anh là‘ chủ nhân ’?”
Nhan Tiêu tiếp tục thăm dò hỏi.
“……”
Anh không trả lời, Nhan Tiêu hồ nghi: “Anh cảm thấy ấu trĩ?”
“Cái này có chút quá.”
“Vì sao?”