Anh híp mắt nhìn cô: " Em muốn chơi S.M với anh?”
Nhan Tiêu có xem loại truyện tranh này của Nhật Bản, cảm giác rất
khác biệt chơi khá tốt, đột nhiên nghe anh nói như vậy, có chút phản cảm:
“Đó không phải đều là lấy roi đánh người sao?”
Hoắc Trạch Tích không giải thích nhiều, ôm Nhan Tiêu nằm xuống,
“Ngày mai muốn rời giường sớm một chút, mau ngủ.”
“Đi ngủ?”
Hoắc Trạch Tích hỏi: “Em còn muốn làm sao?”
“Bác sĩ Hoắc, cái kia…… Em muốn……” Nhan Tiêu có chút không
biết nên mở miệng như thế
nào, sợ anh cự tuyệt.
Hoắc Trạch Tích nhìn dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của cô, đoán ra cái
gì, có chút muốn cười, “Ukm?”
Vạn phần rối rắm, nội tâm cô vẫn khát vọng nói ra: “Anh…… Anh có
thể kể chuyện xưa cho em.”
Nói xong vẻ mặt mong mỏi nhìn anh.
Hoắc Trạch Tích: “……”
“Kể một chuyện thôi, kể một chuyện thôi!” Nhan Tiêu hoàn toàn
không chú ý tới vẻ mặt hơi cứng của bác sĩ Hoắc, tiếp tục ôm cánh tay anh
xoắn đến xoắn đi.
Ngượng ngùng một lúc lâu, cư nhiên chính là muốn kể chuyện trước
khi đi ngủ?