“Gia Gia hỏi anh, nói anh chiếu cố cô gái nhỏ nào, anh nói là ‘ em ’.”
Hoắc Trạch Tích thỏa hiệp: “Được rồi……”
“Vậy anh lặp lại lần nữa.” Nhan Tiêu ôm cánh tay anh, một chân để ở
trên người anh.
Hoắc Trạch Tích tắt đèn, “Ngày mai lại nói.”
“Không! Anh phải nói bây giờ!” Nhan Tiêu mới không tin ngày mai
anh sẽ nói.
Anh bỏ chân Nhan Tiêu xuống, trầm mặc vài giây, bỗng nhiên cúi đầu
hôn cô, đầu tiên là
Nhan Tiêu sửng sốt, rồi sau đó chủ động đáp lại, môi răng cuốn nhau.
Thẳng đến lúc cô sắp hít thở không thông, anh mới thở dốc gọi một
tiếng bảo bối, giọng nói mơ hồ không rõ, chôn vùi cùng nụ hôn của hai
người.