Bác sĩ Hoàng nói, khiến cô sợ có chút run rẩy, vỡ mạch máu gì, nói ra
liền rất dọa người……
Cô không mang theo chứng minh thư, bác sĩ Hoắc đi ra ngoài cho làm
thủ tục cho cô, bên cạnh cũng có một bé gái phải khám gấp, nghe nói là
nhét một vật cứng vào lỗ tai.
Phòng khám chỉ có cô và bé gái, cùng với mẹ cô bé.
Đại khái bé gái bị máu trên mặt cô dọa sợ, vẫn luôn lén nhìn chằm
chằm cô, sau lại đến mẹ cô bé cũng lén nhìn chằm chằm cô.
Không có mặc nội y cô không có tự tin, bị các cô nhìn có chút nghi
ngờ:
Hiện tại dáng vẻ của cô rất đáng sợ sao?
Bác sĩ Hoàng rất nhanh tới thay thuốc cho cô, đổi thuốc cầm máu
thành thuốc tê, lúc bác sĩ Hoắc quay trở lại, cô nói chuyện với anh có chút
khó khăn, bởi vì môi không cảm giác, cô sờ sờ miệng, cảm giác như là
đang sờ miệng người khác, đột nhiên có chút tò mò nếu hôn như vậy thì có
cảm giác gì.
“Chờ một chút phải làm laser trị liệu một vài phút, về sau sẽ không đổ
máu.” Bác sĩ Hoắc một bên giúp cô lau máu trên cằm, một bên nhẹ giọng
nói.
Ừ một tiếng, anh tiếp tục lau máu dính trên cổ tay cô.
Cô hỏi: “Em mặc quần áo ngủ có phải nhìn rất khôi hài hay không?”
Anh lắc đầu: “Không có.”
Cô nói: “Trên đường em nhìn thấy có người nhìn chằm chằm em.”