NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 111

− Thai 2 tháng rồi, em khám ở Từ Dũ không phải phòng mạch tư đâu. Em
muốn biết là anh sẽ cư xử với em như thế nào. Anh nên nhớ em là người ...
bị hại đó.
Nếu người mang thai là Thanh Nguyên, ôi, Minh Hiến sẽ mừng biết bao
nhiêu. Đằng này ...
Anh ngại ngùng hỏi lại cô:
− Em tính sao?
− Em đã 3không, 1 tuổi nếu nói làm mẹ có thể hơi trễ. Sự nghiệp em cũng
đã có, vinh quang em đã trải qua, ao ước bây giờ của em là làm mẹ và có 1
mái ấm gia đình. Nói tóm lại, em giữ cái thai này.
Minh Hiến xúc động:
− Cám ơn em.
− Đừng vội cám ơn em, vì em sẽ có điều kiện?
− Điều kiện?
− Anh và Thanh Nguyên ... hãy ly hôn đi.
− Không được!
Vân Trúc cau mày:
− Anh sợ Thanh Nguyên đau khổ? Vậy còn em, em sẽ như thế nào đây, mọi
người sẽ cười vào mặt em không chồng mà có con, người ta liệt bọn người
như em là xướng ca vô loài, anh muốn con của anh ra đời trong hoàn cảnh
tồi tệ như vậy sao?
− Em để cho anh có thời gian suy nghĩ được không?
− Không, con của anh không biết chờ đợi đâu, bây giờ nó chỉ là giọt máu
nhưng một hai tháng nữa thôi nó sẽ là 1 con người, nếu bỏ em bỏ từ trong
trứng nước.
− Anh van em Vân Trúc, gia đình anh đã lắm nặng nề rồi.
− Nặng nề là do lỗi của em hay sao? Chính Thanh Nguyên đã bày ra
chuyện và sự việc đã theo ý cô ấy muốn, 1 đứa con máu thịt của anh. Nếu
anh không dám nói với Thanh Nguyên thì để em nói.
− Không, anh sẽ nói.
− Bây giờ em muốn anh ở lại với em, em chỉ còn đi hát vài tháng nữa thôi.
− Để anh gọi điện báo cho Thanh Nguyên cho cô ấy khỏi đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.