NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 121

− Ba.
− Chú đừng gọi tôi là ba nữa, tôi thật đau lòng cho đứa con gái ngu ngốc
của tôi, sau cuộc nói chuyện hôm nay, tôi mong là vĩnh viễn không nhìn
thấy chú nữa.
Minh Hiến định nói, ông Phương xua tay:
− Chú không được nói gì cả. Tôi không thích nghe lời giải thích nào trong
lúc này. Ngày hôm qua, nếu Ngọc Lan không gặp chú và Vân Trúc ở bệnh
viện Phụ sản Quốc Tế, không hiểu vợ chồng tôi còn bị chú lừa dối cho đến
khi nào nữa. Từ hôm nay, chúng tôi rước Thanh Nguyên về nhà, cho dù nó
không nhận bất cứ thứ gì từ chú, chú cũng có bổn phận phải chia cho nó.
− Em hiểu.
− Đừng xuất hiện công khai âm ĩ trên báo làm đau lòng nó. Đó là những gì
tôi yêu cầu chú, nếu như chú còn 1 chút lương tâm. Bây giờ chú về đi.
Ông Phương đứng dậy đi ra mở cửa, như sẵn sàng đuổi khách, Minh Hiến
đau khổ đứng lên, anh còn có thể nói gì nữa, nếu anh yêu Thanh Nguyên lẽ
ra sau đêm ấy anh chấm dứt với Vân Trúc, đàng này anh tiếp tục lao vào
đam mê.
Dù Thanh Nguyên cố ý vun Vân Trúc cho anh, nhưng thái độ của anh đã
làm tổ thương cô, ngàn lần anh có làm gì đi nữa cũng không bù đắp được
những gì cô đã hy sinh cho anh. Tôi là 1 thằng tồi.
Minh Hiến trở về nhà trong tâm trạng u ám, từ mấy tháng nay, anh không
còn viết được bài nhạc nào cho ra hồn, và cũng chẳng còn tâm trạng để
viết, việc chăm sóc Vân Trúc ngốn mất 1 thời gian khá lớn của anh, những
đêm ân ái không biết mỏi mệt với Vân Trúc, bào mòn suy nghĩ của anh,
Minh Hiến trở nên bạc nhược yếu đuối như 1 ông già.
− Anh Hiến ơi, mỏi chân quá, anh bóp chân dùm em.
Vân Trúc gọi đến lần thứ 3 mà Minh Hiến vẫn chìm trong khói thuốc suy
tư, tức mình cô đập mạnh tay lên giường quát tướng lên:
− Anh có nghe em nói gì không vậy?
Minh Hiến giật bắn mình quay lại:
− Em nói gì Vân Trúc?
− Anh làm gì mà như người mất hồn vậy, em nói em mỏi chân, anh nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.