NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 175

− Nhớ, sao?
− Là con bé này, con bé trèo tường ...
− A.
Hải rỗ vỗ mạnh tay lên bàn, gã đã nhớ. Lần ấy cả bọn phải trốn đi không
dám bén mảng về khu nghĩa trang đó. Tuấn Ngọc nhướng đôi mắt lờ đờ vì
ma túy của anh ta:
− Ông biết cô này à?
− Cách đây mấy năm ... Chiều rồi bọn tôi đang đói gặp con bé trèo tường
định vào trường nhà Dòng. Ban đầu cả bọn định trấn lột nó thôi. Chậc ...
con bé ngon lành quá, nên 4 thằng làm thịt nó luôn.
Tuấn Ngọc cười lớn:
− Nó sẽ nhớ ông chứ không quên đâu vì cái mặt ... đạp đinh của ông.

Câu nói của Tuấn Ngọc không làm Hải rỗ tự ái, cái mặt rỗ chằn rỗ chịt như
đạp đinh bị thủng của gã, bị gọi Hải rỗ hay Hải té thùng đinh quen rồi.
Vỗ vai gã, Tuấn Ngọc hào phóng:
− Cậu cầm một triệu, cứ nhá cạnh cho cô ả thấy, nó không quên cậu đâu,
sau đó cậu cảnh cáo nó chớ có làm ầm ĩ trên báo nữa.
Hải rỗ cất tiền vào túi khoan khoái:
− Anh tin đi, Hải rỗ này làm không đẹp thì không phải Hải rỗ.
− Làm đẹp tôi sẽ thưởng thêm. Con bé làm ở tòa soạn báo Tia Sớm, nhà ở
... sáng nào nó cũng đưa 2 đứa nhỏ đi học và sau đó đến Tòa soạn báo.
− Hãy đợi tin nghen anh.

Quả thật Thanh Nguyên đã chết khiếp ...

Vừa quẹo xe sang con đường Bà Huyện Thanh Quan, con đường khá vắng
xe, một chiếc xe chắn đầu xe Thanh Nguyên, cô hết hồn đạp mạnh thắng
xe, tay lái chao đảo làm cô suýt ngã, cô ngẩng lên nhìn kẻ ép xe mình, mồm
há hốc ...

Rầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.