NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 74

− Xong rồi, con cứ ngủ đi.
Thanh Nguyên ngủ thiếp đi ... cô thức giấc khi cơn đau bụng dữ dội chợt
đến, máu ... máu chảy tràn dưới chân cô Thanh Nguyên kêu thét lên:
− Mẹ ơi! Cứu con ...
− Tại sao em không bàn với anh vậy Ngọc Lan? Cơ thể nó đang yếu ớt, làm
sao nó chịu nổi. Là 1 bác sĩ em thừa biết chỉ cần đưa vào bệnh viện dùng
máy hút và hút ra, đằng này ...
− Anh la em hoài như vậy có ích gì hả?
− Em xem, nó không chết vì tăng huyết ồ ạt mới là lạ.
Ngọc Lan giận dỗi bỏ đi. Thành Phương la chị là đúng, chị có phải là bác sĩ
sản khoa đâu, may mà Thanh Nguyên đã qua cơn nguy hiểm, nếu không
chị là người mẹ đã giết con mình.
Thanh Nguyên xanh lướt, chỉ 1 đêm thôi, Minh Hiến gần như nhìn không
ra cô, mặt tóp lại, cơ thể chỉ còn xương với da.
− Tại sao vậy hả Thanh Nguyên, em bệnh gì, và chuyện gì đã xảy ra?
Thanh Nguyên nằm im mà khóc, cô không thể nói với anh điều khuất lấp
của mình. Anh sẽ đau khổ, có ích gì đâu. Mong rằng thời gian qua mau,
hàn gắn mọi vết thương đau.
tuần rồi 2 tuần trôi qua, nỗi đau cũng đi qua, Thanh Nguyên bắt đầu hồi
phục sức khỏe, da thịt hồng hào. Đã đến lúc cô phải lên đường chi tay Minh
Hiến, anh ngậm ngùi:
− Anh mãi đợi em, đợi ngày em trở về.
Thanh Nguyên ôm anh thật chặt rồi buông ra:
− Anh không phải đợi em, chị Vân Trúc yêu anh, anh hãy đến với chị ấy.
Thanh Nguyên đi như chạy, nếu cứ mãi ôm anh, cô sẽ không có can đảm xa
anh. Cô sẽ ở lại và điều gì xảy ra, cô không dám nghĩ đến.
Anh đứng chết lặng nhìn theo cô, có 1 cái gì đó như đổ sụp như mất mát và
bay cao lên, hình như Thanh Nguyên đã vuột khỏi tầm tay anh và để lại cho
anh nỗi tiếc nhớ ngậm ngùi.
− Về đi anh Hiến.
Vân Trúc lặng lẽ đi bên Minh Hiến, cô tôn trọng tình yêu và nỗi đau của
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.