NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 72

Thanh Nguyên khóc òa. Anh càng ân cần thương yêu, lòng cô càng đau khổ
bởi điều ô nhục in sâu và tâm hồn cô như 1 vết chàm không dễ gì xóa nhòa
trong 1 thời gian ngắn.
Lúc này không còn ai ngăn cấm anh đến với cô, nhưng Thanh Nguyên tự
ngăn cấm mình, cô phải rời xa anh cho dù trái tim cô tan nát. Ôi! Quyết
định đi sao không nỡ dời chân.
tuần nữa trôi qua, Thanh Nguyên cố quên quá khứ hãi hùng. Những cơn ác
mộng kinh hoàng cứ đến, tỉnh giấc ra những hoảng loạn khiếp đảm cứ tồn
tại mãi.
− Mẹ, con nhất định đi Úc, mẹ hãy mua vé máy bay cho con đi.
− Con vẫn chưa khỏe lắm, sang bên ấy ai lo cho con?
− Con sẽ tự lo cho con.
Thanh Nguyên nghẹn ngào:
− Con yêu anh Hiến và cũng rất đau khổ khi chia xa, nhưng mà mẹ ơi,
không thể nào con quên những điều đã xảy ra, con cần phải đi, mong thời
gian và việc học sẽ giúp con lãng quên.
− Mẹ sẽ nói ba lo cho con đi.
Vậy là chỉ còn 1 tuần lễ nữa thôi Thanh Nguyên lên đường. Rồi, anh sẽ là
kỷ niệm đẹp nhất làm hành trình đi xa. Anh vuốt tóc cô như người anh lo
cho em gái:
− Nếu em nhận thấy đi mà nhẹ nhàng và sẽ quên, em cứ đi. Còn anh, anh
vẫn đợi ngày em quay về.
Thanh Nguyên vùi mặt vào ngực anh. Đây sẽ là lần cuối cùng cô được
trong vòng tay anh rồi xa mãi xa. Bên nhau, lời yêu nào sao không thể nói
cùng với nhau như từng say đắm, khi má kề má, vai kề vai. Đêm hãi hùng
ấy ngăn cách cô và người mình yêu mãi mãi rồi.
Nhưng thuở nào, anh đàn cho cô nghe bài hát:
"Bên đường xin 1 vết thương".
Em khua chi những bước chân Trái tim tôi rụng và lăn bên đường Gót son
ơi! Cứ bình thường Tặng cho tôi 1 vết thương ban đầu.
...
Chợt Thanh Nguyên ôm đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.