NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 85

Đêm nay, Thanh Nguyên uống rượu thật nhiều, cô cười to nhất, nhưng sao
cô nghe như tiếng trái tim mình đang khóc. Cuối cùng, buổi tiệc cũng tan,
anh đã đưa Vân Trúc về, còn lại mình Thanh Nguyên với cô đơn và 1
khoảng không hắt hiu. Đứng tựa vào ban công, Thanh Nguyên để mặc cho
dòng nước mắt mình tuôn chảy.
− Thanh Nguyên, em vẫn còn ở đây à?
Giật mình, Thanh Nguyên chùi vội nước mắt:
− Em cũng đang định xuống.
Cô đổi giọng vui vẻ:
− Anh nhìn xem trăng tròn và sáng quá. Lâu quá em mới thấy trăng, tắt tất
cả ngọn đèn để ánh trăng chiếu xuống đẹp quá phải không anh?
Anh im lặng, Thanh Nguyên lại huyên thuyên:
− Càng ngày Vân Trúc càng đẹp ra, chị ấy đúng là thần tượng để cho mọi
người ngưỡng mộ.
− Thanh Nguyên!
Minh Hiến đặt hai tay lên vai Thanh Nguyên và bắt cô quay lại đối diện với
mình:
− Em đang khóc phải không?
− Đâu có ... bụi bay vào mắt em. Thôi, khuya rồi em đi xuống đây.
Cô gỡ tay anh ra, anh kéo mạnh cô vào mình và ôm chặt lấy cô:
− Đừng nói dối anh, anh biết em đang khóc. Anh xin thề, anh và Vân Trúc
chỉ là tình bạn, người anh yêu chỉ có mình em thôi.
− Mình đi xuống nhà đi anh Hiến.
− Em đã trở về, anh lập lại, anh không muốn chờ đợi nữa, ba năm quá dài
cho đau khổ của anh và em rồi.
− Anh Hiến ... bỏ ... em ... ra.
Tiếng nói của Thanh Nguyên chìm khuất bởi nụ hôn mãnh liệt:
− Anh yêu em, hãy làm vợ anh đi Thanh Nguyên.
Nụ hôn đủ đánh gục Thanh Nguyên, ý chí cứng rắn, đoạn tuyệt với anh đã
tan thành bọt chân không, cô khép mắt đón nhận nụ hôn và từng dòng nước
mắt cứ lăn dài, lăn dài.
− Đừng làm khổ anh và làm khổ nữa Nguyên à. Tình cảm anh dành cho em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.