NGHIÊNG MỘT SUỐI ĐÀN - Trang 92

− Ủa, mẹ sang từ bao giờ vậy? Anh gọi mẹ sang phải không Minh Hiến?
− Anh ... mừng quá báo tin cho mẹ, mẹ chạy sang đây liền, mẹ đang nấu
súp cho em đó.
Thanh Nguyên thở dài:
− Ôi, nếu anh cưng em như vậy em e đến tháng thứ 4, em qua cái cửa
không lọt. Em mập quá, anh chê em cho mà xem.
− Anh mà dám chê em?
Minh Hiến nói nhỏ xíu:
− Anh mê em thì có.
Căn nhà trong phút chốc rộn ràng lên, niềm vui như được nhân đôi. 1 bên
mẹ và 1 bên chồng, ép Thanh Nguyên ăn, cô chỉ ăn mấy muỗng là nôn ra
hết.
Minh Hiến cuống quít:
− Làm sao đây mẹ?
− Mẹ có mang theo thuốc, tuy nhiên mang thai, ăn vào buồn nôn là chuyện
thường.
Lòng Thanh Nguyên sung sướng tràn ngập, cô nhìn mẹ như nói:
Mẹ thấy không, con đang rất hạnh phúc.
Buổi tối, anh chịu khó ngồi bóp chân cho cô:
− Em sinh cho anh đứa con gái nghe Nguyên.
− Em thích con trai, nó sẽ giống anh.
− Không đâu, nó sẽ là 1 nửa của anh và của em như em biết chọn cái đẹp
nhất của cha và mẹ em.
− Minh Hiến!
Thanh Nguyên ôm cổ anh, cô chủ động hôn anh:
− Cám ơn anh đã cho em tình yêu và hạnh phúc.
− Anh cũng cám ơn em cho anh 1 đứa con. Anh sẽ yêu em nhất bởi vì anh
từng mồ côi. Chính nội em đã nhặt anh về nuôi, còn ba em, chưa bao giờ cư
xử phân biệt đối với anh. Anh đã nợ gia đình em rất nhiều, từ ông nội, ba
em và em.
Thanh Nguyên cười khẽ:
− Đó cũng là duyên nợ của anh và em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.