NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 255

NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG

NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG

Mị Ngữ Giả

Mị Ngữ Giả

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 17: Triền Miên

Chương 17: Triền Miên

Ánh nắng cuối chiều nghiêng nghiêng chiếu vào cả vùng trời đất mênh

mông, núi cao sừng sững phía xa, bầu không như thể có biển mây cuồn
cuộn trôi, các đỉnh núi luân phiên nhau được trời chiều chiếu lên một sắc
vàng nhàn nhạt. Trước mắt tôi là một màu xanh rộng lớn, xanh rì bất tận,
dường như dẫn đường cho người đi tới chân trời. Trước kia tôi chưa từng
được biết vùng biên cương hoang dã này có thể rộng bao la tới như vậy,
còn lớn gấp mấy lần khu vực săn bắn hoàng gia. Trời đất rộng rãi, núi sông
hùng tráng, cho dù là nhà đế vương cũng không thể ôm hết vào lòng.

Tiêu Kỳ đưa tôi ra khỏi thành, đến xem vùng đất biên cương bát ngát với

những cánh đồng vô tận, là vùng đất nơi chàng một tay khai thác được.
Mười năm trước, dưới chân tôi là lãnh thổ của Đột Quyết, chốn đồng xanh
phì nhiêu tuyệt đẹp này vẫn bị các tộc người du mục chiếm lấy cho đến khi
Ninh Sóc được bình định, Tiêu Kỳ đại phá Đột Quyết, mở rộng lãnh thổ
thiên triều thêm hơn sáu trăm dặm về phía bắc, chạy tới dưới đỉnh núi Hoắc
Độc.

Lần đầu tiên tôi bị vẻ đẹp của thiên nhiên làm cho rung động, thì ra ở bên

ngoài cung điện đình đài còn có một loại lực lượng khác có khả năng làm
rung động lòng người cao hơn cả thiên uy hoàng gia.

Tiêu Kỳ giơ roi chỉ về phương xa, “Đó chính là núi Hoắc Độc, ngọn núi

cao nhất vùng biên cương phía bắc, trên đỉnh núi vạn năm tuyết đọng, trước
giờ chưa có ai trèo được quá sườn núi. Những người dân du mục già phía
bắc truyền rằng đỉnh núi kia là chỗ ở của thần linh, người phàm không thể
khinh nhờn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.