NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 106

Tôi nằm trên vai hắn, không thể động đậy, trong lòng vẫn hỗn loạn, vô

vàn ý niệm xuất hiện trong trí óc, vô cùng rối rắm.

Vừa bước vào trong sân hắn đã lớn tiếng hô: “Kỹ nữ nhà ai bỏ chạy, đích

thân lão tử bắt lại được rồi!”.

“Mụ nội nó, con kỹ này không biết tốt xấu!”, thanh âm của đại hán râu

quai nón vang lên, “Đa tạ huynh đệ hỗ trợ bắt nàng lại, bằng không lại mất
đi số bạc lớn”.

Cảm thấy hoa mắt, tôi bị ném cho hán tử râu quai nón.

Hắn vặn tay tôi về phía sau khiến vai tôi đau thấu xương, nhưng trong

lòng lại buồn vui lẫn lộn.

Tôi tỏ vẻ tuyệt vọng giãy dụa, thừa cơ lưu ý đánh giá hán tử vừa mới bắt

mình lại.

Chỉ nghe hán tử mặc áo xám này cười lạnh, “Nói rất hay, nói rất hay, có

điều một người sống sờ sờ như vậy không thể cho không ngươi được”.

Đại hán râu quai nón cười theo, lấy ra ít bạc vụn trong ống tay áo, “Một

chút tâm ý, để đại ca mua rượu uống. Ta lần đầu ra ngoài mua bán, sau này
trên đường kính xin đại ca chiếu cố”.

Hán tử áo xám nhận lấy bạc, nhìn xuống đất chửi thề một câu, nói, “Con

quỷ nhỏ này trông thật khá, nhất định có thể bán được nhiều tiền”.

Hắn vừa nói vừa giơ tay nắm lấy cằm tôi.

Cánh tay đại hán râu quai nón căng thẳng, mặt không đổi sắc ngăn tôi ở

phía sau, vui vẻ cười nói, “Không giấu gì đại ca, nàng là một kẻ điên, có
thể bán đi đã là không tệ, thực không dám trông cậy sẽ bán được bao nhiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.