NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 107

tiền. Lúc nào huynh đệ chúng tôi bán xong nhất định sẽ mời đại ca uống
một bữa ra trò!”.

Hán tử áo xám cười ha ha, trước khi đi còn cúi người nhìn tôi một cái, bộ

dạng thèm thuồng, “Dung mạo thực xinh đẹp, đáng tiếc lại là một kẻ
điên… Lão ca nhớ trông chừng cẩn thận, hai ngày nữa đã có thể bán đi rồi,
đừng để cho bạc chưa tới tay đã mất!”.

Đại hán râu quai nón vừa cười vừa lôi tôi về.

Hai tay tôi bị trói sau lưng, đau thấu gân cốt, hồi tưởng lại lời nói trước

khi đi của đại hán kia… trong lòng kích động khác thường.

Hắn nói, hai ngày nữa có thể bán đi, ý tứ rất thâm sâu.

Nếu hắn thực sự là người Tiêu Kỳ phái tới, như vậy, Tiêu Kỳ ắt đã biết

kế hoạch của Hạ Lan Châm là ba ngày sau động thủ, mà người của Tiêu Kỳ
đã lẳng lặng lẻn vào, tùy cơ tiếp ứng, trong vòng hai ngày sẽ đánh đòn phủ
đầu trước.

Đây chính là Tiêu Kỳ, phu quân của tôi.

Tôi yên lặng nắm chặt tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong lòng kích động

phấn chấn, không biết rõ là vui mừng, chua xót hay là mong mỏi!

Hắn, rốt cuộc cũng tới cứu tôi.

Sớm đã biết mình bị vứt bỏ, bức vào đường cùng, không còn hy vọng

vào ai nữa… Đang lúc ở nơi tuyệt vọng nhất lại đột nhiên thấy được ánh
sáng lộng lẫy nhất, xua tan màn đêm đen đặc trước mắt. Không, người mà
tôi từng trông cậy nhất kia… đã xuất hiện lúc cần nhất.

Tôi cắn môi, lại không kìm được mà mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.