NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 109

Mọi người đều đang ở đó, xuôi tay đứng nghiêm, không có lấy bất kỳ

một tiếng động nào.

Hạ Lan Châm ngồi thẳng trên ghế, bạch y tiêu điều, mặt không có biểu

tình gì.

Tiểu Diệp quỳ trên mặt đất, mặt mũi nhăn nhó, vẫn có dấu vết khói lửa.

Hạ Lan Châm chắp tay đi tới gần, lại không nhìn tôi, con ngươi chậm rãi

quét qua cô ta, “Tiểu Diệp, nàng trốn thế nào?”.

Cô ta mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, đôi mắt như muốn nhỏ ra máu.

“Là nô tỳ sơ suất để nàng phóng hỏa đốt phòng, thừa lúc loạn chạy trốn”,

tiểu Diệp cắn môi, thân thể co rúm lại.

Hạ Lan Châm liếc mắt nhìn tôi, không giận mà lại còn cười, “Khá lắm,

một nữ tử can trường, rất tốt, thật tốt”.

Tôi ngạo nghễ nhìn thẳng hắn, trong lòng cực kỳ trấn định khác thường

ngày, không chút sợ hãi.

Hắn liếc tiểu Diệp, “Nhất thời sơ suất, thiếu chút nữa phá hỏng đại sự

của ta”.

Thân thể tiểu Diệp khẽ run, nặng nề dập đầu, “Nô tỳ biết tội, xin chịu sự

trách phạt của thiếu chủ”.

Sắc mặt hắn phát lạnh, “Phế vật, phạt ngươi có ích gì?”.

Tiểu Diệp rưng rưng nghẹn ngào, lại quật cường cắn môi, không chịu

khóc ra tiếng.

Hạ Lan Châm quay lưng lại, không nhìn nàng thêm lần nào nữa, hờ hững

nói, “Không mang được trọng trách thì không có răn đe. Tác Đồ, phế bỏ tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.