NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 110

phải của nàng!”.

Sắc mặt tiểu Diệp xám ngắt lại, hai mắt trợn to, trống rỗng nhìn hắn, thân

thể cứng đơ.

Hán tử râu quai nón tiến lên phía trước, vận động tay phải, khớp xương

phát ra tiếng kêu răng rắc đáng sợ.

“Không nên phế tay nô tỳ! Nô tỳ còn muốn hầu hạ thiếu chủ, không nên

phế tay nô tỳ…”, tiểu Diệp giống như bừng tỉnh sau cơn ác mộng, nhào tới
phía trước bắt được vạt áo của Hạ Lan Châm, dập đầu cầu khẩn, tiếng kêu
rất vang.

Đại hán kia kéo tóc cô ta lại, hai tay giữ chặt lấy cánh tay phải của cô ta,

chuẩn bị bẻ gãy.

“Dừng tay!”, tôi kêu lên.

Hạ Lan Châm ngoảnh lại, lạnh lùng nhìn tôi.

“Việc ta chạy trốn không liên quan đến người khác, cho dù ngươi tự

mình trông chừng ta cũng sẽ chạy trốn được”, tôi nhướng mày nói, “Hạ Lan
Châm, chẳng lẽ ngươi chỉ biết giận chó đánh mèo vô tội, lăng ngục nữ tử
yếu đuối ư?”.

Ánh mắt của hắn như băng, nhìn một hồi lâu bỗng nhiên mơ hồ cười một

tiếng, như gió xuân thổi qua nước hồ trong xanh, “Được, ta sẽ tự mình
trông chừng ngươi”.

Sắc trời đã sáng, người ngựa lập tức lên đường, chạy thẳng tới Ninh Sóc.

Hạ Lan Châm vẫn ngồi chung xe với tôi, suốt đường chỉ nhắm mắt

dưỡng thần, thỉnh thoảng giả vờ ngủ say, thỉnh thoảng lại như đang suy
nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.