NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 149

Sắc mặt Hạ Lan Châm ngưng trọng khác thường, “Tiêu Kỳ thủ đoạn khó

lường, mọi người phải cẩn thận đề phòng, không thể khinh thường”.

Hán tử râu quai nón đáp, “Thiếu chủ yên tâm, phía trước đã là khe Ưng

Chủy, đến sườn núi Phi Vân sẽ có cầu qua, người của chúng ta đã ở dưới
cầu tiếp ứng. Dòng nước ở đây chảy xiết, xuôi dòng mà xuống, không quá
nửa canh giờ chúng ta có thể qua biên giới”.

“Rất tốt, những người khác đã xuôi nam dụ truy binh, hẳn là tên cẩu tặc

kia không thể lường trước được chúng ta sẽ đi con đường thủy này”. Hạ
Lan Châm lạnh lùng cười một tiếng.

Lòng tôi chợt rét lạnh – mọi người vì hắn mà bỏ mạng liều chết, hắn lại

một lòng để cho họ chịu chết, đổi lấy đường sống cho mình.

Hạ Lan Châm giơ roi thúc ngựa, đoàn người lao nhanh về phía trước,

đường núi càng lúc càng hiểm trở.

Gió mạnh như đao không ngừng thổi qua khuôn mặt tôi, tóc mai bay tán

loạn.

Tôi bị Hạ Lan Châm giữ chặt trong ngực, quàng áo choàng của hắn, bên

tai bên gáy đều bị hơi thở của hắn vây quanh.

“Nếu sợ phải bám chặt lấy ta”, hắn đột nhiên thấp giọng nói bên tai tôi.

Giọng nói trầm thấp, lời nói rơi vào trong tai khiến tôi ngẩn người…

Cảnh tượng như vậy giống như có chút quen thuộc.

Tại lâm uyển* gió xuân thổi lộng, ánh trăng sáng đẹp như hoa, tôi cùng

ca ca, cùng Tử Đạm… đã từng sóng vai cưỡi ngựa, vô cùng thân mật.

*Lâm uyển: rừng để vua chúa đi săn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.