NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 150

Thiếu niên một thân bạch y tung bay kia đã từng cúi đầu nói bên tai tôi,

“Đừng sợ, bám chặt lấy ta”.

Tôi nhất thời hoảng hốt, trong lòng chua xót.

Đường núi xoay mình chuyển hướng, trước mắt bỗng nhiên rực sáng,

phía trước có một cây cầu treo nối hai sườn núi.

Dưới đáy vực, tiếng nước chảy vỗ bờ như dòng nước xiết đang dâng lên.

Hán tử râu quai nón phóng ngựa tiến lên, thăm hỏi trong chốc lát, vui vẻ

quay đầu nói, “Chính là ở đây! Dây thừng đã chuẩn bị xong, thuộc hạ
xuống trước tiếp ứng!”.

Hạ Lan Châm thở phào nhẹ nhõm, “Ừ! Cẩn thận làm việc!”.

Mắt thấy hán tử râu quai nón xuống ngựa, nhặt lấy dây thừng bên cầu, tôi

không kìm được cơn run rẩy của bản thân – chuyến đi này vượt biên cương
ra nước ngoài, chẳng lẽ tôi thực sự phải bị Hạ Lan Châm bắt đi, thân rơi
vào vòng vây của kẻ địch, cả đời không còn tự do nữa?

Nếu như là vậy, tôi tình nguyện chết ở Trung thổ!

Chợt nghe Hạ Lan Châm cúi người cười một tiếng bên tai tôi, “Như thế

này rất tốt, nam nhân của ngươi dù sao cũng không nhớ ngươi, ngươi liền
đi theo ta đi”.

Một câu nói nhẹ nhàng, lệ tôi tràn mi.

Người này có thể chỉ bằng một lời nói đã đâm sâu vào nỗi khổ trong lòng

tôi, đâm vào dòng máu lâm ly của tôi.

Hận ý như lửa cháy đột nhiên dâng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.