NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 304

ngày giờ hoàn toàn biến mất, “Đại quân Kiển Trữ Vương đã đánh tới Sở
Châu. Sau khi nhận mật hàm của lão phu, Kiển Trữ Vương đã nhanh chóng
dẫn quân tiên phong hướng về phía bắc, chọn tuyến đường đi Bành Trạch,
vòng qua Sở Châu, thẳng tới bờ phía nam Trường Hà, ít ngày nữa là qua
được sông”.

Lòng bàn tay đau nhói, móng tay bị bẻ gãy.

“Không thể!”, tôi chậm rãi nói, không để cho giọng nói mình lộ chút run

rẩy nào, “Bành Trạch dễ thủ khó công, quân phản bội há có thể dễ dàng phá
được?”.

Ngô Khiêm tựa như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ,

ngửa đầu không ngừng cười lớn, “Vương phi chẳng lẽ không biết Thứ sử
Bành Trạch đã đầu quân?”.

Cổ họng tôi nghẹn lại, một câu cũng không nói ra lời, ngực giống như bị

một bàn tay lớn nắm chặt lấy.

“Một khi Kiển Trữ Vương qua sông vào thành, cho dù tướng công ngươi

là anh hùng cái thế cũng không qua được Huy Châu ta đây!”. Ngô Khiêm
tới gần tôi, thản nhiên chắp tay cười nói: “Khi đó quân cần vương đánh hạ
Sử Châu, thẳng tới Lương Quan, nghênh Tam điện hạ từ hoàng lăng về,
một đường đánh vào kinh thành, giết yêu, trừ gian, ủng hộ tân quân lên
ngôi…”.

Một chữ cuối cùng của hắn chưa kịp nói ra đã bị tôi giơ tay giáng một cái

bạt tai cắt ngang.

Một chưởng này dùng hết toàn bộ khí lực của tôi, âm thanh giòn vang

kinh người, khiến cổ tay tôi tê dại, nhưng trong lòng vô cùng thoải mái.

Ngô Khiêm ôm mặt lui về phía sau một bước, trừng mắt nhìn tôi, toàn

thân run rẩy, tay vung cao lên nhưng lại không dám hạ xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.