NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 491

Chàng ôm tôi trong tay, nghiêm nghị suy nghĩ một chút, thở dài nói,

“Nếu như là một bé gái giống ta như đúc thì chỉ e không ai thèm lấy”.

Tôi nằm trong ngực chàng bật cười. Trước giờ tôi không thích trẻ nhỏ

lắm, hôm nay lại có chút tò mò, không biết một sinh linh bé nhỏ có khuôn
mặt giống tôi và chàng sẽ là việc thần kỳ thế nào?

Mơ mơ màng màng ngủ, một giấc say không mộng mị.

Ước chừng tới canh tư, tôi đột nhiên thức tỉnh, mở mắt ra thấy xung

quanh vô cùng yên tĩnh. Trong lúc trằn trọc hình như đã kinh động tới Tiêu
Kỳ, chàng lập tức ôm tôi thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng. Nhìn gương
mặt êm đềm mà kiên nghị lúc ngủ của chàng, tôi cảm thấy trong lòng ấm
áp, lại chợt thấy màn đêm thật tốt. Lòng thoáng rung động, tôi ngây ngốc
ngửa đầu, giơ đầu ngón tay khẽ vuốt đôi môi mỏng của chàng. Chàng tỉnh
mộng, cũng không mở mắt ra, bàn tay lại dò vào áo trong của tôi, trượt dọc
xuống theo sống lưng, đáp lại sự si mê của tôi…

Canh năm, ngày đã hơi sáng, đã tới lúc chàng dậy vào triều.

Tôi vờ như ngủ say, nằm yên trước ngực chàng không nhúc nhích. Chàng

cẩn thận nhấc tay tôi ra, chỉ sợ đánh thức tôi. Tôi không nhịn cười được, trở
tay ôm chàng thật chặt.

Chàng không làm sao được, biết rõ nếu không dậy sẽ vào triều muộn

nhưng không kìm lòng được mà cúi đầu hôn xuống… Đang triền miên,
ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân vội vã, cửa phòng bị gõ.

“Bẩm Vương gia, người trong cung cầu kiến”.

Tiêu Kỳ lập tức tung mình dậy, tôi cũng kinh sợ. Nếu không phải có đại

sự xảy ra, thị vệ không có gan đường đột như thế.

“Trong cung có chuyện gì?”, Tiêu Kỳ cao giọng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.