NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 490

Kỳ được thoát thân.

Khuyết điểm duy nhất là cô cô không thể tới. Trước đó vài ngày người đã

khỏe hơn lên, nhưng hôm nay không hiểu vì sao không được thoải mái, chỉ
lệnh Thái tử mang quà mừng đến.

Cả sảnh đường ngập tràn trong ánh sáng, tôi nhìn ra quanh mình, lẳng

lặng đưa mắt về mỗi người. Chỉ có vào lúc này, họ mới chỉ là người nhà
của tôi, chỉ là những người thân thiết nhất của tôi. Cha – rể, huynh – đệ tối
nay vẫn nâng chén vui vẻ, nhưng e là vừa đảo mắt sáng mai vào triều đã
xuất kiếm giương thương, đấu tới ngươi chết ta sống. Song tôi cũng không
hy vọng xa vời quá nhiều, có thể có bữa tiệc ngắn ngủi hạnh phúc tối nay
đã là niềm vui sướng bất ngờ rất lớn với tôi rồi.

Giờ khắc này, tôi nguyện ý quên đi Dự Chương Vương, quên đi Tả

tướng, quên đi Trưởng Công chúa,… chỉ nhớ rõ họ là phu quân và cha mẹ
mình, gia đình sum vầy.

Thời gian tốt đẹp nhất luôn vội vã qua đi… Chỉ nháy mắt đã tới đêm

khuya, tiệc xong, người dời đi, trước mắt phồn hoa lạc tẫn.

Tôi đã ong ong say, lúc tiễn cha mẹ và ca ca chỉ cảm thấy mình như đang

ở trên mây, chân đứng không vững, phảng phất nhớ được Tiêu Kỳ ôm tôi
trở về phòng.

Chàng giúp tôi cởi áo ngoài. Toàn thân tôi vô lực, hai tay mềm nhũn ôm

cổ chàng, cười nói, “Thì ra là chàng sợ trẻ nhỏ”.

“Ta sợ nha đầu nàng mới đúng!”, Tiêu Kỳ bất lực cười.

Nửa tỉnh nửa say, tôi đưa tay vuốt tóc mai chàng, cười thán nói, “Nếu

như có một đứa bé trông giống chàng như đúc thì sẽ thế nào nhỉ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.