NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 566

thoáng hiện trên mặt biến mất, nặng nề thở dài nói: “Hiện giờ cục diện
chính trị vẫn chưa ổn định, quân phản loạn an phận ở Giang Nam mà chưa
thể xuất binh chinh phạt. Trước mắt vừa có lũ lụt, bá tính trôi dạt khắp nơi,
đáng hận là cả triều một đám văn võ không có ai dám đứng ra đảm
đương!”.

Tôi nhất thời im lặng, lòng cũng trầm xuống theo chàng. Năm nay mùa

xuân vừa tới, sông nước liên tiếp xuất hiện điều dị thường, mấy ngày gần
đây, tri châu tri phủ lâu năm ở các vùng dâng tấu rằng mùa xuân hạ này e sẽ
có lũ lớn, triều đình nên sớm đề phòng. Song quan viên cả triều đều lo sợ,
không ai dám đứng ra gánh trọng trách này, khiến Tiêu Kỳ rất tức giận,
nhưng lại không thể làm gì.

Tôi trầm ngâm một lúc lâu, nhớ tới năm xưa khi thúc phụ còn đã từng có

công lớn trị lũ lụt ở Giang Nam, hiện giờ thúc phụ đã mất, trong những
người từng theo cùng thúc phụ năm đó lại chẳng có lấy một người nhận nổi
nhiệm vụ này.

Tiêu Kỳ than một tiếng, bình giọng nói: “Ta cũng đã chọn được một

người, lại không biết người này có hoài bão này không”.

Tôi ngây ngốc, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, kinh ngạc nhìn về

Tiêu Kỳ, “Chàng là nói… ca ca?”.

Năm đó, ca ca từng đi theo Nhị thúc tuần sát nạn lụt, giám sát công trình

thủy lợi, mắt thấy nỗi khổ khi phải chịu đựng lũ lụt hàng năm của dân
chúng hai bên bờ sông. Sau khi trở về kinh, ca ca đã xem rất nhiều sách cổ,
vùi đầu học thủy lợi, thậm chí còn đi khắp các sông lớn sông nhỏ Giang
Nam, thăm dò dân tình, viết nên cuốn sách “Sách trị thủy” mấy vạn chữ
dâng lên triều đình. Song phụ thân luôn luôn coi huynh ấy là làm việc
không đàng hoàng, chưa bao giờ để bản thao lược trị thủy của một vị quý
công tử như huynh ấy vào mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.