NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 750

“Đây là… Côn Luân thương!”, ca ca ngơ ngẩn, chợt nhìn về tôi, vô cùng

cảm động, “A Vũ, muội vẫn nhớ Côn Luân thương”.

“Ừ, muội vẫn nhớ”. Tôi và ca ca nhìn nhau mỉm cười, không cần nhiều

lời đã có thể hiểu được tâm ý đối phương. Chúng tôi từ khi sinh ra đã giàu
sang, trên cõi đời này chẳng còn mấy vật quý báu mà chưa chiếm được,
ngoại trừ thứ rượu chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này. Ca ca rất có hứng
thú với những điều kỳ lạ được ghi trong sách cổ. Trước kia huynh ấy luôn
mong muốn được có Côn Luân thương, nhưng lại không tin rằng rượu này
có thật. Vì thế, tôi từng nói với ca ca rằng nếu cõi đời này có rượu ấy, tôi sẽ
tìm bằng được, nếu thực sự không có, tôi sẽ tự chế ra.

Khi đó, ca ca nghe tôi nói vậy thì ôm bụng cười lớn, nói với tôi, “A Vũ,

chỉ mong cả đời này muội luôn hăng hái như thế”.

Hôm nay là gia yến của Giang Hạ Vương phủ, chỗ ngồi cũng có hơn nửa

là cơ thiếp của ca ca. Ai nấy quần là áo lượt, cười cười nói nói. Mỗi người
không chỉ cố gắng trang điểm thật đẹp mà còn vắt óc tìm lễ vật để được ca
ca chú ý. Toàn những đồ quý hiếm, tôi nhìn hoa cả mắt, mà Tiêu Kỳ cũng
cười than.

Tôi liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ, cúi đầu cười nói: “Nhìn người ta ngồi quây

quần bên một bầy mỹ nhân, hưởng diễm phúc bất tận, người khác liệu có
hối hận không?”.

Chàng nghiêng đầu cười đáp: “Dù có trăm ngàn giai nhân, cũng không

sánh bằng một người trước mắt”.

Tôi buông tầm mắt, chỉ cười không nói. Lòng ngọt ngào như uống mật,

rồi lại thấy chua chua. Vì một câu nói này của chàng, vì để bảo vệ sự duy
nhất của mình, cả đời này rốt cuộc còn bao nhiêu sóng gió chờ tôi đi ngăn
chặn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.