Sáng sớm ngày hôm sau, tôi gặp nghĩa nữ của mình và vị tướng quân
không ngại bôn ba ngàn dặm kia.
Đêm qua đứng ở cửa chờ Tiêu Kỳ hình như lại nhiễm lạnh, ban đêm bắt
đầu ho khan. Tiêu Kỳ muốn tôi nằm yên nghỉ ngơi, nhưng hôm nay đứa
nhỏ kia vào phủ, bất luận thế nào, tôi cũng muốn đích thân đi đón nó.
Bước vào phòng khách thì thấy một nam tử thanh sam và một cô bé nhỏ
gầy đang ngồi trong. Thấy tôi đi vào, nam tử kia lập tức đứng dậy, quỳ gối
hành lễ, “Mạt tướng Tạ Tiểu Hòa khấu kiến Vương phi”.
Thanh sam, tóc búi để mai, dung mạo vui tươi khí khái. Tạ Tiểu Hòa,
thực là một thiếu niên sáng sủa.
Tôi mỉm cười, “Tạ tướng quân đứng lên đi, không cần giữ lễ”.
Chuyển mắt nhìn cô bé kia, cằm nhọn, mặt mày thanh tú, mặc cung trang
vàng nhạt, gương mặt tái nhợt, vừa thấy đã thương cảm. Lúc này, nó đứng
cúi đầu, cũng không hành lễ, chỉ trầm mặc.
“Tẩm nhi!”, Tạ Tiểu Hòa quay đầu, nhỏ giọng quở trách nó, nhưng
không thấy vẻ giận dữ, chỉ thấy thương xót.
Nó khẽ run, cúi đầu bước lên, vẻ như rất không tình nguyện, nhưng lại
không thể không nghe lời Tạ Tiểu Hòa.
Tôi đứng dậy, ngăn nó trước khi nó quỳ xuống, dịu dàng cười một tiếng,
“Con là Tẩm nhi?”.
“Tên con là Kiếm Tẩm Chi”, nó im lặng rồi nói ra tên mình, hơn nữa còn
nhấn mạnh chữ Kiếm.
Là Kiếm Tẩm Chi, không phải Tiêu Tẩm Chi. Tôi bỗng chốc hiểu rõ tâm
trạng nó. Thật khó cho nó, nhỏ như vậy mà luôn phải nghĩ đến dòng họ của