Đến thời khắc này, tôi bỗng hiểu ra hàm nghĩa của câu nói: “Yêu thương
con mình rồi từ tình yêu ấy, mình cũng yêu thương con người khác”.
Trong cơ thể tôi có con của tôi và Tiêu Kỳ, mà đứa trẻ mất đi cha mẹ
trong chiến tranh ở bên cạnh tôi đây, cũng là bảo bối mà tôi trân trọng. Tôi
sẽ yêu thương nó, bảo vệ nó, bù đắp cho nó tình yêu và sự ấm áp.
Không chỉ mình nó, còn nhiều nhiều những đứa bé cơ khổ như thế nữa.
Chúng không đáng phải trở thành vật hy sinh cho chiến tranh.
Dẫn Tẩm nhi đi dọc hành lang, tôi càng lúc càng hiểu thấu, bỗng nhiên
tỉnh ngộ.
Trong cuộc chiến tranh thuộc về nam nhân, nữ nhân không phải là chỉ có
thể ngồi nhà chờ phu quân về.
Việc tôi cần làm có rất nhiều.
Ánh trăng thanh lạnh, xuyên qua cửa sổ, chiếu lên nền đá chạm khắc.
Tiêu Kỳ đứng trước án nhìn hộp kiếm đen nhánh, toàn thân được ánh
trăng bao phủ, tuy yên lặng bất động, nhưng lại tỏa ra hơi lạnh bức người.
Hộp kiếm chầm chậm được mở ra, một thanh trường kiếm toàn thân đen
nhánh được chàng nắm trong tay.
Kiếm vừa vào tay, người này kiếm này như hợp lại làm một.
Sát khí bừng bừng tỏa ra, tựa như đã trở lại chốn đại mạc mênh mông,
nơi biên cương cát vàng ngàn dặm.
Đây là bội kiếm của chàng, theo chàng vó ngựa đạp quan ải, vượt qua
thiên quân vạn mã, uống không biết bao nhiêu máu, suốt mười năm không
rời khỏi thân, cho đến khi chàng vào kinh bức vua thoái vị, lâm triều chủ
chính. Về sau, chàng thành Nhiếp chính Vương, có Vương tước, mặc triều