NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 807

phục, bội kiếm được đổi thành thất tinh trường kiếm hoa văn rồng, phù hợp
với thân phận Vương giả.

Thanh kiếm uống máu này được cất đi như bộ giáp sáng loáng xưa kia.

Ngày phong kiếm, tôi đứng bên cạnh chàng, tận mắt nhìn chàng đóng

nắp hộp lại.

Lúc ấy, tôi mỉm cười nói: “Chỉ mong kiếm này không bao giờ còn có

ngày ra khỏi vỏ nữa, vui lòng vì thiên hạ thái bình”.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, vậy mà khói lửa vừa lên, thanh kiếm uống

máu nửa đời này lại tái hiện thế gian.

Dưới ánh trăng, Tiêu Kỳ giương trường kiếm, “xoẹt” một tiếng, kiếm ra

khỏi vỏ.

Tôi chợt nhắm mắt, chỉ cảm thấy lạnh lẽo không dám nhìn thẳng.

Cuối cùng, vẫn phải là sát phạt, sát phạt, sát phạt.

Dưới gót sắt của đội quân tinh nhuệ Dự Chương Vương không bao giờ

có khoan dung và tha thứ. Cái nó mang đến, chỉ có giết chóc và trừng phạt,
uy hiếp và diệt vong.

Tôi thở dài. Chàng xoay người lại nhìn về phía tôi, ánh mắt rét lạnh như

có thiên quân.

Tôi đi tới cạnh chàng, bước chân cảm giác không thật, mà lại thấy nặng

nề.

Chàng cau mày, tra lại kiếm vào vỏ, “Đừng tới đây, đao kiếm là hung

khí, không nên để gần người”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.