NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 809

Lần này đi biên cương vạn dặm, đường dài gian nan, duy chỉ có ánh

trăng gửi gắm tương tư theo đường hành quân.

Chàng giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, lòng bàn tay ẩm ướt, là nước

mắt của tôi.

Tự lúc nào không hay, lệ đã rơi đầy mặt.

“A Vũ, nàng có oán giận ta?”, giọng chàng khàn khàn, còn hơi run run.

Tôi có oán giận không?

Nếu như nói không, là nói dối.

Cứ mỗi lúc gian nan nhất, chàng đều tới chốn sa trường, bỏ lại một mình

tôi đối mặt với khó khăn: cực khổ, lo sợ, khôn lường, thậm chí là sinh con.

Không phải là không đau, không phải là không oán.

Tôi chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân sợ ly biệt, sợ cô độc.

Song, tôi càng là thê tử Tiêu Kỳ, là Dự Chương Vương phi.

Nỗi đau này đã không phải là nỗi đau của một mình tôi, nỗi oán này cũng

không phải là nỗi oán riêng mình tôi.

Hàng vạn hàng ngàn sinh linh đang chịu cảnh tan cửa nát nhà, xương tan

thịt nát vì chiến tranh. So với những điều ấy, tôi sao có thể oán, sao có thể
đau.

Tôi giơ tay đặt trên mu bàn tay chàng, nhàn nhạt cười, “Chàng sớm trở

về một ngày, ta sẽ bớt một phần oán trách; nếu như chàng thiếu đi một sợi
tóc, ta sẽ thêm một phần oán trách. Ta vẫn sẽ giận chàng, cho đến khi chàng
bình an trở lại, không cho chàng rời đi nữa, cả đời không được phép rời
khỏi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.