Một câu chưa hết, lòng đã nghẹn ngào khó tả.
Chàng không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, thật lâu, thật lâu mới cúi đầu nhìn
tôi, đáy mắt vẫn còn ướt.
Tôi vuốt ve gương mặt chàng, bị chàng ôm thật chặt.
Chàng ôm tôi rất chặt, rất chặt, tựa như sợ buông lỏng tay sẽ mất đi.
“Ta sẽ trở lại trước khi con chúng ta biết nói, trở lại trước khi nó biết gọi
tiếng phụ thân đầu tiên! A Vũ, nàng phải chờ ta, bất luận khó khăn cỡ nào
cũng phải chờ ta…”. Giọng chàng nghẹn lại ở cổ, yết hầu chuyển động,
nhưng không nói tiếp được nữa. Đôi mắt đỏ ửng nhìn tôi thật sâu, như
muốn đặt tôi vào trong đáy mắt mang đi. Thân thể chàng khẽ run, để lộ nỗi
đau đớn, bất lực của chàng.
Lúc này đây, chàng không còn là Dự Chương Vương không gì không thể
làm được nữa mà chỉ là một người bình thường có máu, có nước mắt, một
phu quân, một phụ thân day rứt lòng. Tôi rõ ràng có thể chạm vào nỗi bi
thương trên gương mặt chàng, nỗi sợ hãi trong lòng chàng… Chàng sợ lần
này từ biệt sẽ không còn được gặp nhau, sợ tôi không qua được cửa ải sinh
con, sợ tôi không chờ chàng trở về được. Song đặt mình giữa nỗi khốn khó
nước và nhà, chàng vẫn luôn phải dứt bỏ một bên, cho dù có đau đến đâu
thì vẫn phải dứt bỏ.
Tôi chôn sâu gương mặt trước ngực chàng, gật đầu thật mạnh, nước mắt
như suối, “Ta sẽ chờ! Ta sẽ chờ chàng về! Đến ngày đó, ta và con sẽ ở trên
điện Thiên tử chờ đón chàng chiến thắng trở về!”.
Nguyên Hi tháng năm, Dự Chương Vương khởi hành bắc chinh.
Quân Uy Hầu Hồ Quang Liệt được phong làm chủ tướng tiên phong, dẫn
mười vạn quân xuất phát trước, gấp rút chi viện cho phương bắc.