NGHIỆT DUYÊN - Trang 283

“Mụ Mian đó, ai cũng biết mụ ta mồm mắm cá

[31]

đến mức nào. Ngày mai

là mụ đã đi bêu riếu khắp vùng rồi, thế thì còn biết giấu mặt vào đâu đây.”

“Làm ơn nói chầm chậm một chút. Tôi vẫn chưa hiểu.”

“Không hiểu! Đến nước này rồi mà còn không hiểu?”
“Thật sự là tôi không hiểu.” Chàng trai vẫn kiên nhẫn trả lời bằng giọng

lịch sự.

“Anh không cần phải hiểu nữa đâu. Thế này đã quá đủ rồi, còn đòi tôi

phải giải thích ư?”

Cái bóng bé nhỏ chạy vụt đi nhanh chóng.
“Từ từ đã...”
Angsumalin không thèm nghe tiếng gọi, vẫn vùng chạy trên lối đi quanh

co... Hết rồi, chẳng còn gì nữa. Ngày mai, chuyện xấu hổ này sẽ loan từ
miệng người nọ sang miệng người kia, rồi sau đó mọi người trong vùng sẽ
nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, và có chuyện để bàn tán xôn xao từ sáng đến
tối... Mấy lần, cành cây chìa ra vướng vào tay áo nhưng cô không dừng lại,
đôi chân vẫn lao về phía trước. Trong đầu cô chỉ ù ù âm vang tiếng cười hự
hự đầy nhạo báng. Cuối cùng, cô lảo đảo vì vấp phải rễ cây, ngã gục xuống
bụi cỏ ven đường. Gần như cùng lúc, một bàn tay to lớn nhanh chóng đưa
ra kéo cánh tay cô đứng đậy.

“Này, sao không nói chuyện với nhau cho rõ ràng đã.”
Giọng nói của anh ta giận dữ và đứt quãng hổn hển vì quá mệt do phải

đuổi theo sau. Angsumalin giật người hất mạnh tay anh ta ra, như thể một
đứa trẻ đang giận lẫy.

“Không, không nói, không phải nói năng gì hết... Đi đi... đi cho khuất

mắt!”

Chàng trai im lặng, chỉ loay hoay tìm cách kéo cô gái đứng dậy. Lần này,

cô dịch câu nói ấy ra tiếng Nhật, nói liền một mạch như sợ đối phương vẫn
không hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.