Chương 2
G
ần trang cuối của cuốn album là hình một người phụ nữ đang ngồi trên
chiếc ghế tay vịn kiểu cổ, mặc quần chông-kra-bên
, tay áo bó sát từ cổ tay
đến khuỷu, rồi bồng từng lớp từ cánh tay đến vai, ngực áo trang trí những
chùm ren hoa cùng ghim cài áo, cổ đeo hai sợi dây ngọc trai lồng vào nhau,
chân đi giày và tất, hai tay đặt trên thành ghế, cổ tay cũng đeo vòng lắc đủ
cả. Khuôn mặt bà trông viên mãn, ánh mắt tươi vui, mái tóc cắt ngắn rẽ
ngôi, vuốt mượt. Người đứng đằng sau mặc quân phục hải quân, hai bên
vai có chùm bông rủ xuống, tay phải ôm mũ, tay trái đặt trên vai người phụ
nữ đang ngồi, trên gương mặt ông là nụ cười mỉm nhẹ nhàng, và đôi mắt
sắc sảo. Bên trái ảnh vẫn là nét chữ quen thuộc từ đầu tới giờ, nửa ngoáy
nửa nắn nót:
“Trung úy Hải quân Luang Chalasinthurat.”
Bên dưới có nét chữ khác
nhỏ hơn, bay bướm viết tiếp: “Orn Chalasin”.
Ở trang cuối là hình cô bé đã đến tuổi biết đứng, đang bám vào chiếc ghế
cười toe toét, phía dưới viết:
“Bé gái Angsumalin Chalasin”.
Cô gái gập cuốn album, thở dài... Mỗi lần xem cuốn album ảnh này là
một lần cô cảm thấy vui sướng pha lẫn đắng cay. Tuy vậy, hễ mẹ không để
ý cô lại không kìm được giở ra xem bởi ít nhất, những tấm ảnh trong album
cũng giúp an ủi cô rằng trong quá khứ, cô đã từng nhận được tình thương
của người bố mình thế nào!