Lại cái tiếng nói ấy, giọng âu yếm pha lẫn buồn bã khi dịu dàng gọi cô
bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình.
“Nas... Nas...”
Tìm trăng tri kỷ trần thế
Khó hơn trên trời, trăng kia
Vầng trăng trên trời sao sánh
Mắt huyền tri kỷ long lanh.
Tiếng trầm khàn vừa nói vừa cười lại vang lên thế chỗ. Angsumalin thở
dài:
“Nas, bao giờ anh sẽ trở lại?... Em sẽ luôn gìn giữ lời hứa của mình.”