NGHIỆT DUYÊN - Trang 280

Đôi mắt đang trợn tròn lơ láo của lão Bua đảo ra nhìn cô gái đang hướng

mắt trừng trừng về phía mình. Giây lát sau, lão chầm chậm gật đầu, liếm
đôi môi khô nứt.

“Mẹ cháu nhờ bác nạo giúp con ngòi. Bác đến sớm sớm một chút để còn

thỏa thuận giá cả cho xong, vì sau đó mẹ cháu có việc phải đi.”

“Được rồi.”
“Cháu chỉ đến nhắn vậy thôi.” Nói rồi cô gái đứng dậy.
“Vừa hay tôi cũng đang định về đây.”

Cô gái hơi cau mày bực bội nhưng cũng chẳng có lý do gì mà cự nự nên

đành quay lưng ra về theo lối cũ. Chàng trai đi theo sau cách cô một quãng
làm Angsumalin phải cố hết sức để không liếc nhìn ngang dọc.

“Thật là lạ.”
Giọng nói trầm trầm cất lên bâng quơ rồi bỏ lửng như muốn cô gái hỏi

tiếp nhưng thấy cô vẫn lặng im, anh ta đành tự tiếp lời:

“Đêm qua lão Bua cũng vừa ngủ nhờ ở nhà cô mà sao không thấy ai nói

chuyện nạo ngòi!”

“Anh nói thế nghĩa là ý gì?”
Câu hỏi cụt ngủn, đã thế người hỏi còn quay lại đối mặt làm cho người

theo sau chững lại.

“Tôi có ý gì đâu, ngoài việc... sao cô phải đến tận đây vào lúc tối tăm

khuya khoắt thế này, có vẻ không an toàn.”

“Đây là lãnh thổ Thái Lan, người ở khu này cũng toàn là người Thái.

Nếu có sự không an toàn xảy ra thì chắc chắn không phải là do người
Thái!”

Giọng điệu đầy ý nhạo báng pha lẫn chế giễu. Dáng người cao lớn kia

liền bước nhanh tới gần, cầm lấy cánh tay cô gái mà giật mạnh.

“Phải, lãnh thổ Thái Lan là của người Thái. Tôi là kẻ thù, là kẻ xấu xa

độc ác, nhưng tôi cũng chưa từng làm hại đến phụ nữ... Tôi đoán được cô
tới vì lý do gì, không nhầm đâu. Cô đừng tưởng nơi này an toàn. Tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.