NGHIỆT DUYÊN - Trang 363

Chương 49

B

à Orn nhìn theo người đàn ông to cao ra về đến khi ông đi khuất, nét mặt

bà bình thản nhưng đôi môi khô khốc. Tuổi tác lớn dần theo thời gian đã tôi
luyện bà trở nên cứng rắn, có thể kín đáo che giấu mọi cảm xúc trong
lòng...

Người khách vừa đi khỏi là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối

cùng khiến bà biết đến tình yêu, bắt đầu bằng tiếng cười hạnh phúc nhưng
kết thúc lại là nước mắt. Người ấy là bố của con gái bà nhưng không cho
con cảm giác ấm áp tin tưởng, cũng không thể giúp con đưa ra những quyết
định của đời mình. Mỗi khi Angsumalin có vấn đề gì quan trọng phải tham
khảo ý kiến người lớn, cần một chỗ dựa tinh thần, chính bà lại phải đóng
vai trò vừa là bố vừa là mẹ. Đời người ta, chẳng có gì quan trọng hơn con
cái, đối với bà Orn cũng vậy. Con gái chính là niềm động viên an ủi khiến
bà cắn răng chịu đựng, quyết không lùi bước mà trải qua tất cả những đau
khổ, đắng cay. Và giờ đây, Angsumalin cũng đang đối mặt với thử thách,
có điều con gái bà phải một mình chóng chọi với đời, chỉ có người mẹ
đứng từ xa dõi theo với hy vọng nếu như con ngã, bà có thể nâng con đứng
dậy cố gắng bước tiếp. Nhưng con bà không có được vòng tay mạnh mẽ
của người bố để vững tin, ấm lòng rằng nếu có chuyện gì con luôn có thể
trở về tìm thấy chỗ dựa tin cậy để tựa nương. Bà Orn quay ra nhìn con gái
vừa bước tới, ngồi thế chỗ người bố, cô trông có vẻ tuyệt vọng, gương mặt
trắng nhợt. Người mẹ im lặng nhìn con một lát rồi khẽ hỏi:

“Con đã nghe chuyện rồi phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.