NGHIỆT DUYÊN - Trang 405

Lão Pol đã kêu lên phản đối:
“Ối, làm gì cháu Ang? Sắp có việc vui, tự dưng lại đi nói đến quan tài

không tốt đâu, người xưa người ta kiêng đấy. Chỉ còn nốt ngày mai là đến
lễ ăn hỏi rồi còn gì. Cháu định làm gì?”

Lão Bua thì nhớn nhác liếc tìm đồ ăn, ngó vào trong bếp.
“Ta sẽ đưa ông Michael đi trốn vào đúng ngày ăn hỏi cháu.”
“Đưa đi đâu, làm sao được? To xác như thằng khổng lồ, mặt mũi cũng

nào có giống người bình thường đâu. Đưa đi lừng lững ra bên ngoài, bọn
Nhật nó chả bắt nghiến ngay lại ấy chứ.”

Khi cô gái nói lại sơ qua toàn bộ kế hoạch, lão Pol với lão Bua gật gù

mắt hấp háy:

“Cũng hay đấy.” Lão Bua thẽ thọt: “Thế nếu dân làng họ hỏi là ai chết thì

phiền phức đấy, hay bảo là... lão Pol?”

“Ối, nói năng cho tử tế nào.”

“Thế này ạ. Buổi đêm, ta khiêng quan tài từ vườn ổi sang để bên chùa,

cạnh bến nước, sáng hôm sau chuyển xuống thuyền. Người ta chắc không
để ý hỏi han mấy đâu, nếu có ai hỏi thì bảo là có họ hàng đến bốc mộ là
xong.”

“Vậy thì mình lấy quan tài của nhà chùa luôn, đỡ phải đi mua ở đâu.

Kiếm cái nào mới mới một tí. Lão Bua này, cái quan tài ở trên trai phòng
ấy, đi xin sư thầy, thưa là để đựng xác ông, sư thầy chắc cho ngay.”

“Có mà đựng xác ông ấy.”

“Thôi thôi hai bác. Thế cái quan tài đó không có chủ à?”
“Quan tài mới. Thấy sư thầy kể là người ta mua về vì trong nhà có người

sắp chết, ngờ đâu người kia khỏe lại nên mới đem lên quyên để nhà chùa
cho người chết đường chết chợ. Thấy sư thầy úp ở ngoài hiên trước trai
phòng, để đồ đạc thay cái bàn. Xin sư thầy đem đi chắc thầy cũng không
phản đối đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.