NGHIỆT DUYÊN - Trang 408

“Em về nhà đi, và có thể tự hào rằng việc của em xong xuôi tốt đẹp rồi.

Ngoài tôi ra... chắc không có ai biết nữa đâu. Chừng nào tôi còn sống thì
em sẽ luôn an toàn. Bộ kimono trong số lễ vật hôm nay là của mẹ tôi gởi
cho em làm áo cưới theo phong tục Nhật Bản, không biết có vừa người em
không. Chiếc vòng ngọc trai là của bố tôi tặng mẹ, mẹ nhắn với em rằng đó
là vật may mắn... Mẹ tôi viết thư chúc phúc dài lắm, nhưng chắc em cũng
chẳng quan tâm phải không?”

Giọng nói khẽ khàng ấy làm cô gái phải nắm chặt bàn tay, khóe mắt

nóng lên một cách kỳ lạ.

“Bố tôi bảo một ngày nào đó... phải đưa em về gặp bố. Dù tôi biết rằng...

sẽ chẳng bao giờ đến ngày đó, nhưng tôi không dám nói với ông như vậy.”

Anh mỉm cười một mình, không hề mở mắt ra nhìn và cũng không quan

tâm xem Angsumalin còn đứng nghe nữa không.

“Giỏi lắm tôi cũng chỉ dám bịa ra một vài điều, giả vờ đấy là em nhắn tới

bố mẹ. Bố mẹ tôi muốn em được ngắm hoa anh đào, và đàn thử một bản
nhạc Thái cho họ nghe xem có giống nhạc truyền thống của Nhật không.
Còn mẹ tôi sẽ chơi bài Sado Okesa cho em nghe... Ngày bố mẹ chờ đợi sẽ
không bao giờ đến, điều tôi chờ đợi hẳn cũng không đời nào có được!”

Angsumalin quay lưng chầm chậm ra về, nhưng rồi cô phải rảo bước thật

nhanh như thể chạy trốn tiếng đàn réo rắt vang lên khe khẽ đuổi theo sau
lưng.

Lão Pol chạy xồng xộc từ cầu thang lên nhà, đến nỗi vấp dúi dụi cả vào

bậc cửa chúi về phía trước. Lão Bua theo đằng sau vội kéo lấy tay nên may
mà không ngã:

“Từ từ cũng được. Ông vội đi đâu nào?”

Bà Orn cùng Angsumalin ngừng lau chỗ cốc chén đã rửa, đang úp thành

hàng trên khay, quay lại nhìn rồi vặn ngọn đèn dầu cho to hơn.

“Cháu Ang, xong xuôi rồi nhé... Cái trò tham gia tổ chức này dễ ợt. Buồn

cười cái thằng Míc-ca-tơ Mái-cơn, lúc vào nằm trong quan tài, mặt mũi nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.