quãng thời gian dài đã trôi qua kể từ ngày cô được nghe tiếng nói trầm ấm,
dịu dàng, êm ái khẽ thì thầm bên tai:
“Hideko... Anh yêu em.”
Hơi ấm và mùi hương quấn quýt thoang thoảng tan biến, nhường chỗ cho
nỗi trống trải:
“Em căm ghét tôi thực ra là vì em tham gia hoạt động cho phe Đồng
minh!”
Angsumalin biết rõ trong anh tràn ngập niềm kiêu hãnh về dòng máu và
dân tộc, cũng như danh dự bản thân. Chính lòng tự tôn này có thể sẽ chia rẽ
anh và cô ở hai trận tuyến suốt cuộc đời! Cô gái tự nhủ với lòng rằng nếu
sự việc diễn tiến đúng như vậy, cô hẳn sẽ vô cùng vui sướng, nhưng sâu
thẳm cô lại cảm thấy đau nhói mỗi lần nghĩ tới. Nhiều lần, Angsumalin cố
gắng nghĩ đến Wanas, những mong tình cảm dành cho cái tên ấy sẽ khỏa
lấp cảm giác chộn rộn, bất an, nhưng nỗi nhớ nhung, lo lắng cho anh có vẻ
nhạt nhẽo hơn nhiều cảm xúc dành cho con người chỉ đang cách cô có một
mảnh vườn và con kênh nhỏ. Có lúc, cô cố mường tượng hình ảnh của
người từng là bạn chơi, bạn học, bạn chia sẻ buồn vui từ thuở thanh mai
trúc mã nhưng có vẻ như bức tranh ấy cứ thiếu hụt đủ mọi chi tiết, đường
nét mờ nhạt. Trong khi đó, hình ảnh của con người kia lại hiện lên ngay lập
tức, hoàn chỉnh, sáng rõ như thuộc nằm lòng, từ nụ cười, cách nói lẫn đôi
mắt đen dài đượm buồn.
Cô gái thở dài khe khẽ. Ngày cưới đã gần kề. Đại sứ văn hóa cả hai bên
tíu tít liên lạc với nhau bàn việc tổ chức buổi lễ, đến nỗi nhà gái gần như
không phải làm gì ngoài việc dõi theo chương trình hôn lễ bị thay đổi liên
tục cho phù hợp. Báo chí đưa tin ầm ĩ từ trước sự kiện khiến dân tình trong
vùng đua nhau xì xào:
“Con gái bà Orn đúng là có phúc!”
Angsumalin nghe mà cay đắng... Có thể nói rằng cái phúc cô được
hưởng đấy bắt nguồn từ việc thiên hạ đua nhau thổi phồng những lời đặt
điều về chuyện của cô! Và giờ đây, từ những lời đàm tiếu đồn đại, cô bỗng