NGHIỆT DUYÊN - Trang 417

“Tôi chán không muốn nghe họ nói, toàn những chuyện không đâu.”
“Nhưng cậu cũng cần biết.”

“Vậy mai tôi sẽ sang đó.”
“Từ... hôm ăn hỏi, cậu đã đi thăm cô ấy chưa?”
Chàng trai im lặng một thoáng, rồi trả lời giọng thản nhiên?

“Chưa. Tôi không có lúc nào rỗi, công việc bề bộn quá. Bác sĩ biết

không, tàu vận tải chúng tôi đóng sử dụng hiệu quả lắm.”

Kobori tìm cách nói lảng sang chuyện khác nhưng người đối thoại đã

cướp lời hỏi lại trước:

“Sao cậu không đi?”

“Tôi đã nói là tôi bận mà, cái bản vẽ này...”
“Cậu làm việc cả hai tư tiếng đông hồ cơ à?”
“Kìa, bác sĩ...” Anh cố bật cười làm như đấy là câu nói đùa. “Thời gian

rảnh thì cũng có chút ít, nhưng xong việc thì đã nửa đêm. Lúc đấy mà đi
thăm thì ai người ta mở cửa tiếp tôi.”

“Chẳng phải cậu yêu cô ấy sao?”
Câu hỏi thẳng thắn làm chàng trai sững sờ hồi lâu. Bác sĩ Yoshi cũng

không nói gì tiếp, như thể đang lắng tai chờ câu trả lời. Gương mặt Kobori
hơi cúi xuống như đắn đo suy nghĩ. Một lúc sau, anh mới đáp lại, giọng
chắc nịch:

“Phải, tôi yêu cô ấy, bác sĩ ạ. Cho dù cô ấy thế nào thì tôi cũng vẫn yêu

cô ấy. Chính tôi đã từng bảo với bác sĩ, tên cô ấy nghĩa là mặt trời, là vầng
dương mà chúng ta dùng để định hướng tìm đường, đem lại hơi ấm cho ta,
nhưng đôi khi cũng thiêu đốt ta, dù vậy ta vẫn cứ yêu.”

“Tình yêu chưa bao giờ thiêu đốt ai cả.”
“Không đúng đâu, bác sĩ. Trước khi ra trận, mẹ muốn tôi cưới một cô gái

mà bà đã chọn từ trước để kịp có cháu nối dõi như người ta vẫn thường
làm. Nhưng... tôi thì không thể, vì tôi không yêu cô gái đó. Tôi viện lý lẽ
với bà là tôi sẽ không vui vẻ gì nếu phải sống với người mình không yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.