“Con trả lời thế là tốt rồi. Thời gian những năm năm... Nếu Nas vẫn quay
lại để hỏi con câu hỏi cũ thì coi như cậu ấy là một người tốt. Còn con... đến
khi đó cũng đã trưởng thành hơn, tốt nghiệp rồi, có công có việc, sẽ không
khó để con biết phải quyết định thế nào, phải không con?”
Cô gái nhìn mẹ, mắt ưa ứa nước, cô dựa mái đầu xinh xắn vào cánh tay
bà. Bà Orn dang tay ôm chặt con vào ngực.
“Mẹ chỉ có mình con, mẹ biết rõ con như thể chính mẹ vậy, mẹ hiểu rõ
con. Tình yêu là thứ cần phải có thời gian con ạ. Cứ xem mẹ thì biết, cho
dù mẹ cũng đã dành thời gian cho nó mà vẫn sai lầm, vì mẹ quên không
xem xét bản thân mình. Vì thế mẹ muốn con hãy xem xét đến khi nào thật
sự sẵn sàng, cho dù có lâu một chút nhưng sẽ không phải hối tiếc về sau.
Con đã hành động đúng rồi, mẹ rất vừa ý. Mẹ cảm ơn con.”
“Sao mẹ lại phải cảm ơn con. Con như thế này là nhờ có mẹ dạy dỗ mà.”
“Việc dạy dỗ hay không dạy dỗ, nếu bản chất không tốt thì cho dù có bảo
ban, dạy dỗ thế nào cũng không khá lên được. Nhưng con vốn đã có bản
tính tốt nên mẹ mới cảm ơn con. Đứa con làm cho bố mẹ vui mừng, nghe
lời bố mẹ là con có hiếu, còn đứa con làm bố mẹ xấu hổ, mất mặt thì là con
bất hiếu. Người con có hiếu gặp khó khăn, trở ngại gì đều được phù hộ mà
vượt qua được, người ta gọi là ‘nước cuốn không trôi, lửa thiêu không
cháy’ con ạ.”
“Như con đây chắc là nước cuốn không cháy, lửa thiêu không trôi!”
“Đấy... lại trêu mẹ.”
Bà Orn gài cúc chiếc áo màu vàng dịu cùng bộ với chiếc váy may sẵn
màu nâu sẫm, rồi đi qua ngó vào phòng con gái:
“Ơ... con không đi cùng mẹ ư?”
Cô gái vẫn mặc bộ đồ ở nhà bằng vải đũi màu lam, làm cô trông nhỏ bé
như trẻ con hơn là một thiếu nữ. Gương mặt trắng hơi xanh, tóc tết bím
quấn quanh đầu đã sổ ra, từng lọn tóc nhỏ buông xuống quanh khuôn mặt.
“Con không muốn đi, kẻo người ta lại đem nói ra nói vào...”