NGHIỆT DUYÊN - Trang 616

“Vâng... tạm biệt ạ.”
Tiếng nói như thầm thì, mọi người chỉ thấy đôi môi cô mấp máy rồi mím

lại. Nét mặt cô toát lên vẻ buồn, ánh mắt khắc khoải.

Thân hình cao lớn ấy bước ra khỏi phòng sau cùng. Một lúc sau, tiếng

bước chân, tiếng nói chuyện nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô gái chầm chậm nhắm
mắt, cảm thấy như mình đang rơi hun hút từ trên vách núi cao, chỉ chờ đến
lúc va xuống mặt đất mà tan tành thành tro bụi. Nếu như chết được thì cảm
giác đau đớn đã không hành hạ cô đến mức này. Cảm giác đau khổ do chờ
đợi... chờ đợi mà không biết là kết quả cuối cùng sẽ ra sao!

Làn gió thổi thốc vào qua cửa sổ làm cho cây đàn căng dây phát ra âm

thanh khe khẽ giống như giai điệu của bản nhạc dân gian tha thiết anh từng
dịch cho cô nghe:

“Dòng nước chảy qua ghềnh đá còn thì thầm lời chào giã biệt. Làn mưa

trước khi tuôn rơi vẫn có thời gian chia tay mây trời. Nhưng khi từ bỏ em,
sao anh không nói một lời nào? Như thể bông tuyết tung bay rơi xuống, rồi
tan ra biến mất vào lòng đất.”

Bên ngoài bắt đầu nhá nhem tối, ánh sáng tắt dần, bầu trời chuyển thành

một màu xám thẫm. Buổi ban mai của tình yêu đã trôi qua, chỉ còn lại bóng
tối lạnh lẽo bao trùm vĩnh viễn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.