NGHIỆT DUYÊN - Trang 614

“Đỡ chưa?”
Giọng nói xa cách và câu hỏi cụt lủn làm Angsumalin sững sờ, chỉ biết

khẽ gật đầu. Kobori liền quay sang hai người kia ngay lập tức.

“Nghe bảo là cậu xin chuyển đi Miến Điện ư?”
Câu hỏi ấy làm anh im lặng giây lát, rồi gật đầu xác nhận.
“Tại sao? Có chuyện gì à?”

Bác sĩ Yoshi gạn hỏi với giọng điệu bề trên hỏi người dưới chứ không

phải như hai người lính với nhau.

“Chắc bác sĩ cũng biết tình hình đang thay đổi phức tạp. Nếu tôi cứ ở

đây, người ta sẽ nghĩ tôi là cháu Tư lệnh nên mới sung sướng hơn những
người khác. Tôi không muốn ai nói ra nói vào.”

“Có thấy ai nói như vậy đâu.”

“Thì đó, đừng để có điều tiếng rằng ai cũng nghĩ như thế mà không nói

ra.”

Chỉ có một người hiểu rằng cái cớ mà anh viện ra không phải là sự thật!
“Thế đằng này định tính thế nào?”

“Tôi đã huấn luyện người thay mình ổn thỏa rồi.”
“Không phải, ý tôi là chuyện nhà.”
Một lần nữa, chàng trai im lặng giây lát rồi mới điềm tĩnh trả lời:

“Thì... cũng không có gì. Tôi và Hideko đã nói chuyện rồi. Tôi lên

đường theo nhiệm vụ, Hideko vẫn ở đây. Chúng tôi đều biết rằng ngày này
rồi sẽ đến.” Không ai hiểu những lời ấy sâu sắc như Angsumalin... Phải rồi,
ngày này rồi cũng sẽ đến! Ngày anh thực hiện lời hứa với cô, ngày tự do
mà chính cô đòi hỏi! Cô gái chợt thấy bức bối, chỉ mong mọi người đang
vây xung quanh lập tức biến mất, để cô có thể giải bày những điều cần nói
với anh đang giữ trong lòng.

Bác sĩ Yoshi nhận ra thái độ ấy liền nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.