NGHIỆT DUYÊN - Trang 612

“Nhẹ cả người, thấy mặt hắn mà không thoải mái chút nào.” Lão Pol làu

bàu ca cẩm.

“Ai bảo lão từng chơi hắn một vố.” Lão Bua luận tội đồng bọn.

“Đừng nhắc nữa, chuyện lâu rồi.” Lão kia vội xua đi.
“Về thôi. Cháu Ang có nhắn gửi gì cậu Wanas không?”
Nhắn tin cho Wanas, ngay sau khi cô vừa nhờ người chuyển lời đến cho

Kobori ư? Angsumalin thấy như mình đang đứng chơ vơ giữa hai ngả
đường, cuối con đường nào cũng mờ mịt như nhau.

“Thế làm sao mà vào gặp cậu ấy được?”
Câu hỏi của bà Orn làm cô gái đỡ khó xử phần nào.
“Cũng chưa rõ, nhưng có thể sẽ chóng liên lạc được thôi.”

Lão Pol hơi bực vì cảm thấy mình không được tin tưởng, bèn quay sang

rủ Chim 2:

“Đi thôi lão Bua. Ta còn công vụ phải làm.”
“Công vụ gì?” Lão đồng chí đồng bọn kia ngơ ngác.

“Bí mật, bí mật. Lão chỉ là Chim 2, dĩ nhiên phải theo sau đít tôi. Đi

nào.”

Đồng chí Bua ngoan ngoãn làm theo, dù trong lòng tiếc hùi hụi bởi đang

tính cách lẻn vào trong bếp, tìm cái gì lót dạ. Lão lúc nào chẳng tin theo
binh pháp Tàu, trước và sau khi ra trận là phải mở tiệc thì mọi sự mới hanh
thông được!

Thời gian chờ đợi sao mà dài đằng đẵng. Tự ép mình phải nằm bất động

lâu đến mấy cũng không khiến cô bồn chồn, bứt rứt bằng việc lòng dạ cô
chỉ chực nghĩ đến một ai đó mãi không thôi. Angsumalin nằm nhắm mắt để
mẹ và bà không hỏi han thêm, nhưng tai cô vẫn dỏng lên lắng nghe, chờ
tiếng bước chân nặng trịch đi theo nhịp ấy. Cả ngày, cô cứ mê mệt nửa ngủ
nửa thức, thể chất mệt mỏi trong khi tinh thần lại luôn lo lắng và nhớ nhung
khiến cô thường choàng tỉnh mỗi khi nghe thấy bất cứ tiếng động nhỏ nào.
Cô chỉ cần anh đến trong lúc cô đang ngủ, rồi lại bỏ đi trước khi kịp nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.