NGHIỆT DUYÊN - Trang 620

“Thế cậu phải đi xem người nhà một chút chứ.”
“Có chuyện gì không?” Giọng anh có vẻ sốt ruột.

“Người bệnh, đôi khi cũng cần phải chữa trị về mặt tinh thần nữa.”
“Nếu vậy thì bác sĩ nói chuyện nhầm người rồi.”
Vừa buột miệng, anh vội xua đi nhanh chóng:

“Có những người không hợp để an ủi động viên người khác.”
“Động viên người khác không nhất thiết cứ phải thể hiện bằng mỗi lời

nói, chỉ cần thể hiện cho người ta thấy mình lo lắng cho họ là đủ. Cậu
không lo cho con chút nào à?”

“Bác sĩ!”

Giọng nói khản đặc lại đột ngột, đôi mắt lóe lên:
“Đừng hỏi như thế lần nữa!”
“Nếu vậy thì thỉnh thoảng hãy về nhà.”

Anh bác sĩ hơi mỉm cười:
“Công việc này không giúp cậu lên chức nhanh lắm đâu.”
Kobori nhìn theo bác sĩ cho đến khi anh ta đi khuất, nét mặt trầm ngâm.

Nhưng khi anh vừa định đi khỏi xưởng thì đã phải chững lại, ngó xuống
xem vì phía dưới chợt vang lên tiếng nói xôn xao. Thoáng chốc sau, thân
hình cao lớn bèn trượt theo tay vịn cầu thang sắt tụt xuống. Sau đó, công
việc trước mắt khiến anh dường như quên hẳn dự định vừa rồi.

Những tấm vải lụa loại tốt, màu sắc tươi tắn tháo ra từ áo người lớn xếp

chồng lên nhau thành xấp. Gương mặt xanh xao gầy guộc cúi xuống đặt tờ
giấy vẽ mẫu lên trên rồi mải mê cắt vải thành những mảnh con con, ghép
lại thành chiếc áo bé xíu. Nhiều lúc, cái kéo trong tay rũ xuống vì có ngấn
nước dâng lên trong mắt nhưng chỉ giây lát sau, ngấn nước lại tan đi bởi
bản tính kiên cường đã kìm giữ lại.

“Cái Ang, ngơi ngơi tay một chút đi con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.