“Mình đừng vội trồng cam mẹ ạ, vì phải nhiều năm mới cho quả. Giờ
con nghĩ mình tranh thủ trồng chuối là hơn, ra buồng là có thể bán được
luôn.”
“Thế trường đại học của con thì sao? Con đi xem tin tức thế nào chưa,
khi nào thì trường mở cửa trở lại?”
Câu hỏi của bà mẹ làm cô gái lập tức lặng đi, đôi mắt nhìn đăm đăm về
phía trước:
“Con không đi nghe tin tức gì đâu ạ.”
“Kìa... sao vậy con?”
Đôi mắt ấy quay ra nhìn mẹ, ánh lên vẻ quyết tâm, đôi môi tái tái khô
khốc:
“Con nghĩ có khi... con sẽ... bỏ học...”
“Hả... tại sao?”
“Trận lụt này, con biết là mẹ phải lấy hết tiền tiết kiệm ra chi tiêu, giờ
mình lại còn phải kiếm tiền để sinh hoạt và đầu tư lại cho tới khi phục hồi
được vườn. Nếu con vẫn tiếp tục đi học thì mẹ sẽ làm thế nào?”
“Mẹ vẫn có thể xoay xở được mà con. Bây giờ mẹ sẽ đi vay tạm người ta
một khoản tiền, đến khi nào chuối thu hoạch được thì mình trả lại người ta.
Con cứ học đi, chẳng còn bao lâu nữa là tốt nghiệp rồi.”
Đôi môi tái của cô khẽ nở nụ cười chua xót:
“Khoản vay mà mẹ nói, mẹ định kiếm ở đâu ạ?... Ai ai người ta cũng
như ta cả. Giờ mọi thứ đều đắt đỏ.”
Bà Orn thở dài:
“Thôi được rồi con. Con đừng vội quyết định gì ngay lập tức, từ từ nghĩ
từ từ tính thì hơn. Bây giờ ta phải tìm người đến giúp chặt hết những cây
cam này đi đã, rồi kiếm chuối về trồng. Mấy cây dừa ấy chịu nước giỏi
thật, xoài chỉ còn lại được vài cây. Hoàng lan cũng chết, cái giống này vốn
đã không ưa nước. Sầu đâu của con cũng hỏng cả.”