NGHIỆT DUYÊN - Trang 77

Câu cuối làm cô phải khó khăn như nuốt cục gì nghèn nghẹn dâng lên

trong cổ. Ở gốc cây sầu đâu ấy, cách đây chưa lâu, một chàng trai cao lớn,
khỏe mạnh còn vui vẻ đứng hét lên trêu chọc cô. Giờ này, cậu đang ở tận
nơi đâu, đầy đủ hay thiếu thốn, cực khổ thế nào... Angsumalin cố xua đuổi
hình ảnh ấy khỏi suy nghĩ của mình.

“Con nghĩ mình không phải thuê người đến giúp đâu mẹ. Tiền mình vốn

đã chẳng có nhiều, để dành đó chi tiêu cho tới lúc chuối ra hoa. Hai mẹ con
mình từ từ cùng nhau làm chắc cũng được thôi.”

“Mẹ thì không sao, nhưng con có làm nổi không?”
“Nổi chứ ạ.” Giọng cô quả quyết.
“Con nhà làm vườn, có lẽ nào lại không đào đất chặt cây được ạ?”

“Thế ngày mai ta bắt đầu làm từ sớm... Cau vẫn còn, bà có cau ăn, nhưng

trầu ông thì phải trồng lại.”

Angsumalin bắt đầu công việc từ sáng sớm. Những cây cam chỉ còn trơ

cành bị đốn hết cây này đến cây khác. Dáng người bé nhỏ trong bộ quần áo
đen dính đầy bùn lấm lem làm việc như một cái máy. Lâu lâu bà Orn lại
kêu lên hỏi:

“Mệt không con? Nghỉ đã nhé?”

“Con không mệt ạ.”
Nhưng đến tối, đôi bàn tay vốn chỉ quen cầm sách vở phồng tấy lên.

Người bà liền đem dầu dừa pha với nước cốt gừng dại và muối, lấy vải
quấn vào đầu que chấm chất lỏng khéo léo bôi lên vết thương.

“Hơi rát tí nhé cháu, nhưng sẽ chóng khỏi.”

Bà Orn lật bàn tay sưng đỏ của con gái xót xa: “Thôi con ạ, con đừng

làm nữa. Để đấy mẹ làm cho.”

Cô gái ngẩng lên nhìn mẹ, lắc đầu:
“Không sao đâu ạ. Con không muốn ngồi một chỗ trong khi mẹ làm việc

quần quật.”

“Nhưng bây giờ tay con đau thế phải nghỉ đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.