NGHIỆT DUYÊN - Trang 8

Phía trước khu bếp có xếp mấy buồng cau, bên cạnh là cái mẹt đựng cau

đã bổ, cả cau khô lẫn cau tươi. Một bà già đang bận bịu tước vỏ cau, lấy
riêng phần lõi quả xếp lại thành đống trên cái mẹt cạnh thớt gỗ to. Một
chốc lại thấy bà kéo cái ống nhổ lại để nhả nước trầu. Tiếng cười nói vọng
vào từ phía cầu thang làm bà ngơi tay, khoan thai quay đầu lại.

“Phải lôi nó từ dưới sông lên phải không Orn?”

“Mẹ có phải kéo cháu lên đâu ạ, lúc đấy cháu cũng định lên rồi mà bà.”
“Biết ngay mà. Con bé này có chết thì cũng chỉ đi tìm dưới nước may ra

mới thấy.”

“Thì cháu là con bộ đội hải quân mà lại.”

Buột miệng nói xong cô mới nhận ra là mình lỡ lời. Mặt mẹ cô lập tức

biến sắc, còn bàn tay già nhăn nheo đang giơ ra với cái ống nhổ cũng sững
lại. Cô gái được gọi là “cái Ang” vẻ mặt hối lỗi quay ra phía mẹ khẽ nói:

“Con không cố tình ạ.”
Nét mặt cô gái khiến người mẹ tươi lên chút ít.

“Con đi thay đồ đi, để mẹ vào bếp nướng tôm cho.”
“Lấy tôm ở đâu ra thế?”
“Thì vừa rồi nó biến mất là đi mò tôm đấy mẹ.”

“Ôi... Bà biết không, tôm nó giương hết râu đỏ chót lên mặt nước, không

thể không bắt ấy ạ.”

“Ối, phải tội... Tôm nó bị say nước đấy, sao không bắt thả vào cái ngòi

nước trong vườn.” Nghe vậy, người con và cô cháu gái nhìn nhau mỉm
cười.

“Chúng nó chết cả rồi bà ơi. Cháu thèm tôm nướng ăn với ngọn sầu đâu

luộc. Bà có muốn ăn tôm nướng chấm nước mắm pha ớt chung không ạ,
món ruột của bà còn gì ạ?”

“Ờ... rủ bà ăn thế này là phải tội cả người làm lẫn người ăn đấy.”
Cô gái bật cười khúc khích, đi vòng vào trong bếp, vắt cái váy ướt lên

dây phơi dưới, giũ cái khăn lau người ướt rượt vắt lên dây trên rồi nhón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.