NGHIỆT SÚC - Trang 12

diễn mới tại một thành phố mới hàng đêm, viết lách ngay tại phòng khách
sạn.

Phải rồi, sống kiểu như thế đến giờ thì hay ho lắm đấy.
“Lạc lối à?” Jen hỏi, dựa người vào cửa, mặc một cái áo ngủ vải flanen

xanh xấu ghê gớm. Mặt cô gái cũng hơi sưng lên - thế mà lại hấp dẫn. Cô
đang xoa xoa chỗ xương đòn một cách lười biếng, một phần da thịt láng mịn
lộ ra.

“Ờ này. Em có thuốc giảm đau Advil không. Hay cái gì cũng được.”
“Anh thử tìm trong tủ thuốc chưa?” Cô thích thú nhoài người tới trước

anh nhấn cho cánh cửa tự mở ra, bên trong là một đống mỹ phẩm để lộn xộn
với lọ thuốc, một túi băng vệ sinh khiến anh phải ngoảnh mặt đi chỗ khác
như một đứa nhỏ mười hai tuổi ngượng nghịu, và cái đáng lo là có cả mấy
cái đầu kim tiêm bọc trong túi nhựa. Cô với tay lấy một cái lọ, thả hai viên
aspirin vào tay anh. “Dùng tạm cái ly chỗ bồn rửa ấy. Anh sẽ quay lại
giường chứ?”

“Có.” Anh nuốt ực hai viên thuốc rồi lẽo đẽo theo cô về lại phòng ngủ.
Cô rũ bộ áo ngủ kinh hoàng khỏi vai như một đấu sĩ hất bỏ áo choàng

rồi leo lên giường. “Em đã thấy ánh mắt anh. Không việc gì phải xoắn. Đó
là mấy thứ mà ngày xưa các cụ gọi là “viên đường” đấy.”

“Hả?”
“Kim tiêm ấy. Em bị tiểu đường. Chúng để phòng trường hợp em hết

kim tiêm. Sao, chưa chi đã tưởng anh dính phải một con nghiện hả?”

“Thì anh cũng tưởng thế nhưng thoáng qua thôi.”
“Thế cưng vui lắm vì đã xài đồ bảo hộ hả?”
“Có không?” Anh xua cái cảm giác thất vọng vừa chồm lên. “Đầu óc

giờ lơ tơ mơ quá. Cũng không phải chuyện đó quan trọng gì. Ý là em đâu
phải, ờ...” Trông anh chắc ngu lắm, trên thì áo khoác kéo tận cổ, dưới thì
thằng nhỏ lòng thòng ở ngoài. Thật đẹp mặt nam nhi.

“Không nhớ gì là sao?” Nói thế thôi chứ cô đang cười, chăn kéo lên tới

cằm. “Đau lòng quá đi.”

“Em phải nhắc anh nhớ mới được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.